Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng hiện tại hai người đã kết hôn, Bạch Vi cảm thấy không cần phải che giấu nữa, dứt khoát ăn thoải mái.
Lục Tư Đình thấy cô khá đáng yêu, anh nói: "Không sao, đói thì ăn, đừng lo gì nữa, nuôi em không thành vấn đề.”
Sau khi Bạch Vi ăn xong, thức ăn còn thừa lại đều bị Lục Tư Đình càn quét hết.
Bạch Vi ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, không kiềm chế được nhìn chằm chằm Lục Tư Đình ăn cơm.
Lục Tư Đình ăn rất nhanh, nhưng không hề nhếch nhác. Thấy anh ăn ngon như vậy, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy, mình có thể ăn thêm chút nữa.
Cơm nước xong xuôi, Lục Tư Đình lau miệng hỏi: “Nhìn anh chằm chằm làm gì?”
Bạch Vi còn tưởng rằng Lục Tư Đình không phát hiện ra, cô nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên là vì anh đẹp!"
Lục Tư Đình bật cười, anh nhìn đồng hồ, đặt những đĩa thức ăn vào vị trí cần đặt, nhanh chóng kéo Bạch Vi ra ngoài.
"Đi nhanh như vậy làm gì?"
Bạch Vi hơi thắc mắc, nhưng vẫn đi theo Lục Tư Đình.
Anh không kịp giải thích, chỉ đưa Bạch Vi đến rừng cây phía xa, cách căng tin một đoạn.
Ngay sau đó, Bạch Vi dường như nghe thấy động tĩnh gì đó.
Hình như có rất nhiều người đang chạy, hơn nữa còn chạy về phía bọn họ, cách càng lúc càng gần.
Bạch Vi ngây người nhìn cách đó không xa.
Một nhóm đàn ông mặc quân phục hoặc đồ rằn ri, bọn họ có người ôm quần áo, có người ôm mũ, từng người một phấn khởi tiến lại gần nơi này… không đúng, phải nói rằng mục tiêu của họ là căng tin.
"Cứ đến đợt tuyển quân hàng năm, lính nghĩa vụ quân sự và tân binh nhập ngũ sẽ chạy thẳng đến căng tin. Nếu em tới ăn cơm, tốt nhất nên tránh khoảng thời gian này, có thể đến sớm hơn một chút.”
Lục Tư Đình giải thích vài câu rồi dẫn Bạch Vi đi.
Bạch Vi đi hai bước, quay đầu lại nhìn, trước quầy đồ ăn đã có khoảng mười hàng ngũ xếp hàng.
Mỗi người họ đều bê một bát cơm hoặc thau cơm, đứng nói chuyện với người quen, vô cùng náo nhiệt.
Thức ăn ở đây ngon như vậy, bảo sao bọn họ chạy nhanh thế.
Sau này nếu Lục Tư Đình bận công việc, cô cũng có thể đến đây ăn cơm, thỉnh thoảng lại đến căng tin khác xem thử, xem thức ăn có giống nhau không.
Khi nào chán ăn, cô có thể về nhà ăn chực cơm của ba mẹ, dù sao nơi này cũng cách chỗ của Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên không xa.
Đến lúc đó mua một chiếc xe đạp thì đạp xe qua đó nhanh hơn.
Tuy nhiên, nếu làm việc ở bưu điện thì cần phải mua xe đạp sớm vì bưu điện cách quân khu một đoạn, đi lại không thuận tiện lắm.
Bạch Vi bị Lục Tư Đình nắm tay kéo đi, lơ đãng suy nghĩ.
Nếu như không muốn mua xe đạp, thật ra thì có thể không đi làm ở bưu điện nữa.
Bây giờ trong tay cô có 1888 của Lục Tư Đình, cùng với 188 của ba mẹ cho. Mặc dù trước đây cô đưa cho Thẩm Quyên một phần tiền lương hàng tháng để lo việc nhà, nhưng Bạch Vi vẫn tiết kiệm được 100 đồng.
Nguyên chủ Bạch Vi là một cô gái yêu cái đẹp, mỗi tháng đưa cho Thẩm Quyên hai mươi đồng đồng để chi tiêu, hàng tháng sẽ mua cho mình một vài bộ quần áo và đồ trang sức, cho nên không tiết kiệm được bao nhiêu.
Như vậy cộng lại lên tới hơn hai nghìn đồng.
Thời đại này hai nghìn đồng là một khoản tiền lớn.
Cứ giữ trong tay nhiều năm, không chỉ không tăng giá trị, mà ngược lại còn mất giá, không bằng lấy ra để kinh doanh.
Muốn kiếm nhiều tiền thì bản thân phải làm chủ.