Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 109




"Chị Đan, hai mẹ con em đến nhà ông ngoại là vì cách đây vài ngày mới biết tin anh họ của em đã được điều động về quân đội Bắc Kinh. Anh họ chuyển về được một tháng rồi, hiện tại sắp được thăng chức cấp trung đoàn trưởng, sau này sẽ ở lại Bắc Kinh phát triển."

"Nếu không phải tháng nào mẹ em cũng gửi thư cho ông ngoại, thì e rằng đến bây giờ em cũng không biết anh họ đã trở về, hôm nay mẹ con em đến nhà ông ngoại để ăn mừng anh họ trở về đấy!"

"Em biết chị vẫn luôn nhớ nhung tới anh họ em, nên em vừa xuống tàu đã lập tức tới tìm chị đó, chị yên tâm đi! Sau này có cơ hội, em sẽ giúp chị, hay là hôm nay chị cùng em đến nhà ông ngoại em ăn mừng đi!"

Ánh mắt Dư Đan sáng lên, cô ta đang muốn tìm lý do để đến nhà anh, nhưng vẫn che đậy niềm vui trong mắt, lo lắng hỏi: "Như vậy không hay lắm đâu?"

"Không sao đâu, nhiều người thì náo nhiệt hơn thôi, chị đừng nghĩ nhiều. Bây giờ chúng ta đi thôi, anh họ em đang ở nhà đấy!" Triệu Lị Lị không nhiều lời kéo Dư Đan đi ra ngoài.

"Được được. Mà Lị Lị à, để chị đi thay quần áo đã, chị mặc như này không được ổn lắm, không tươm tất."

Triệu Lị Lị trêu đùa liếc nhìn cô ta: "Đúng là phải ăn mặc đẹp, lúc em xuống tàu là anh họ em đi đón đấy. Chị Đan ơi, để em nói cho chị biết, anh ấy bây giờ thực sự rất đẹp trai! Đẹp trai hơn lúc đi học đó, chị phải cố mà nắm chắc vào! Chị hiền lành và dịu dàng như vậy, anh họ của em nhất định sẽ thích chị!"

Dư Đan mỉm cười chẳng ừ hử gì cả, trong lòng càng mong chờ lần gặp lại đã chờ đợi từ lâu này, cô ta nhất định phải đi vào lòng anh.

...

"Mẹ ơi! Ông ngoại ơi! Anh họ ơi! Con về rồi đây!" Triệu Lị Lị khoác tay Dư Đan bước vào nhà họ Hứa.

Mẹ của Triệu Lị Lị là Hứa Nhã nghe thấy tiếng líu rít của con gái, bà bất lực nói với ông Hứa: "Con bé này tính tình bộp chộp, vừa xuống tàu đã nói phải đi tìm chị gái tốt của mình ở Bắc Kinh, chẳng hiểu quy tắc tí nào cả! Cha, khiến cha chê cười rồi."

Ông Hứa nói thẳng: "Chẳng phải là do con chiều nó quen à, năm nay nó cũng 16 tuổi rồi, mà vẫn vô tư như một đứa trẻ ấy. Chắc Chí Văn đối xử với hai mẹ con tốt lắm đúng không."

Mặc dù Lý Chí Văn và bà ấy đều kết hôn lần hai, Lý Chí Văn có một đứa con trai, còn bà ấy có một đứa con gái. Nhưng cả hai sống rất hạnh phúc, kết hôn đã được bốn năm và có chung với nhau một bé trai ba tuổi, sống ở tỉnh lân cận. Lý Chí Văn đối xử với Triệu Lị Lị con gái của chồng cũ như con ruột của mình, con bé cũng rất hòa thuận với con trai ông ấy. Tuy hơi kiêu ngạo nhưng Lị Lị lại rất tốt bụng, đối xử tốt với bạn bè bằng cả tấm lòng.

"Cha, Tiểu Yến có bạn gái rồi à, bạn gái của thằng bé trông như thế nào vậy?" Hứa Nhã tò mò hỏi.

Bà ấy vừa bước vào nhà họ Hứa ​​đã nghe thấy cha mình khoe với ông chú hàng xóm là mình có cháu dâu, còn vui vẻ ăn quà vặt trên bàn nữa, ăn cũng không quên nói mấy thứ đó là do cháu dâu mình làm. Lại còn nói như vầy: “Này, cho mấy người nếm thử một miếng này, mấy người có phúc lắm đấy!”

Hứa Nhã:...

Bà ấy quay đầu lại và liếc nhìn Tiểu Yến, không ngờ lại thấy anh đang cười, khiến bà ấy vô cùng sửng sốt. Bà ấy nghĩ lại, một người cô như bà ấy còn chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Yến cười như vậy đâu đấy!

Rốt cuộc bạn gái của Tiểu Yến là ai? Thần kỳ như thế sao?

...

Hứa Nhã vừa hỏi xong, Triệu Lị Lị dẫn Dư Đan vào phòng khách, nhưng họ không nghe thấy Hứa Nhã hỏi gì.

Bởi vì bọn Triệu Lị Lị đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện vừa rồi, nên ông Hứa nói ngắn gọn với Hứa Nhã: "Chờ lát nữa con bé qua đây là con sẽ biết thôi."

Dư Đan ngoan ngoãn chào hỏi ông cụ Hứa và Hứa Nhã.

Triệu Lị Lị hỏi thẳng ông ngoại và mẹ mình: "Anh họ đâu rồi ạ? Sao anh ấy không ở nhà?"

Hứa Nhã: "Tiểu Yến đang ở trong phòng nó đấy, con tìm anh con làm gì? Đừng làm phiền anh họ con."

"Sao mẹ lại nói là làm phiền chứ, con nhớ anh họ mà. Chúng ta đi tìm anh ấy trước đi!" Triệu Lị Lị lôi kéo Dư Đan vội vàng đi đến phòng của Hứa Yến.

...

"Anh họ! Em là Lị Lị, em có thể vào được không?" Triệu Lị Lị tặng cho Dư Đan một cái nháy mắt đầy hứng khởi, gõ cửa hét lớn.

Dư Đan căng thẳng đổ cả mồ hôi tay, câu đầu tiên mình nên nói gì với anh ấy nhỉ?

Cánh cửa mở ra từ bên trong.

Dư Đan sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn cứng rắn trước mặt không chớp mắt.

Anh mất đi sự non nớt, ngây thơ của thời đi học, giờ đứng trước mặt cô ta là một người đàn ông trưởng thành lạnh lùng và đẹp trai, có nội tiết tố cao.

Cô ta nuốt nước bọt, dường như anh hấp dẫn hơn trước, tim cô ta đập vui vẻ hơn.