Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 110




Triệu Lị Lị kéo tay Dư Đan, chớp chớp mắt, liều mạng nháy mắt với cô ta.

"Anh họ, đây là Dư Đan. Lúc còn đi học chị ấy thường đến nhà mình chơi, anh còn nhớ không?"

Sau khi Triệu Lị Lị nói xong, Dư Đan lập tức mong đợi nhìn về sườn mặt góc cạnh của người đàn ông trước mặt.

Cho đến khi người đàn ông trầm giọng nói: "Có chút ấn tượng."

Trong lòng cô ta trào ra một niềm vui sướng to lớn, anh vẫn còn nhớ đến mình, có phải điều đó có nghĩa là trong tim anh cũng có mình?

"Em chào anh Hứa Yến." Dư Đan nhẹ nhàng lên tiếng.

Hứa Yến có ấn tượng với Dư Đan là vì anh có trí nhớ tốt, với cả hình như cô ta có quan hệ tốt với em họ của mình. Ngoài điều đó ra thì họ vẫn là người lạ, anh rất ngại để người lạ gọi mình thân mật như vậy.

Anh cau mày, lạnh lùng trả lời: "Xin chào, xin hãy gọi tôi là đồng chí Hứa, cảm ơn."

Trong lòng anh lại nhớ tới Giang Noãn, không biết Noãn Noãn đã ngủ trưa dậy chưa. Anh hiếm khi có thời gian nghỉ, bé con đáng yêu của mình còn đang ngủ, anh không nỡ đánh thức cô.

Dưới ánh mắt khích lệ của Triệu Lị Lị, Dư Đan hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hứa Yến... Đồng chí Hứa, em nghe Lị Lị nói anh mới trở về chưa lâu, vậy là anh sẽ ở lại Bắc Kinh đúng không? Chúc mừng anh trở về, hay là ăn cơm chiều xong chúng ta cùng nhau đi xem phim đi? Chị họ em có cho em mấy vé xem phim, ba chúng ta cùng đi xem nhé."

Nghe thấy người phụ nữ đó nói những lời này, Hứa Yến cảm thấy có chút không thể giải thích được, anh đang định mở miệng từ chối.

Đúng lúc này, bên cạnh có một giọng nói giòn tan thanh tú vang lên.

"Anh Yến, em đến rồi nè!"

Giang Noãn giống như Dư Đan, lúc gọi Hứa Yến thì cổ họng bị nghẹn lại, cô vừa mới ngủ trưa dậy đã lập tức đến tìm Hứa Yến, nhưng không ngờ lại nhìn thấy hai người phụ nữ lạ, một trong số đó còn là Dư Đan!

Cô nhìn thấy ánh mắt thẳng thắn của Dư Đan nhìn Hứa Yến, làm gì có chuyện cô không nhận ra Dư Đan đang mến mộ Hứa Yến chứ.

Sau khi nghe họ nói vài lời, cô cũng nghe ra được một số thông tin, một là Dư Đan với cô gái đó và Hứa Yến đã quen biết nhau từ lâu, hai là Dư Đan yêu thầm Hứa Yến.

Cô không cho phép bất cứ ai thèm muốn người đàn ông của mình một cách trắng trợn như vậy!

"Anh Yến, sao anh không đến nhà gọi em dậy. Hiếm khi anh mới có thời gian, em không muốn lãng phí." Giang Noãn đi tới nắm tay Hứa Yến, dịu dàng nói.

Sau đó cô giả vờ vừa nhìn thấy Dư Đan: "Ơ, Dư Đan, sao cô lại ở đây?"

Triệu Lị Lị sững sờ trước vẻ đẹp của cô gái xuất hiện trước mặt này, cô ấy nhanh chóng hoàn hồn, nén giận, hung ác nhìn chằm chằm Giang Noãn.

"Cô, cô là ai? Sao cô lại không biết xấu hổ nắm tay anh họ tôi!"

Ồ, hoá ra cô gái thấp bé này là con gái của cô Hứa Yến.

Hứa Yến nghe vậy cau mày, không vui nói: "Lị Lị, em nói chuyện kiểu gì đấy, đây là bạn gái của anh, chị dâu họ của em!"

Người đàn ông vừa dứt lời, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, sắc mặt Dư Đan tái nhợt.

Giang Noãn không để ý đến lời Triệu Lị Lị nói, cô cười ngọt ngào: "Anh Yến là bạn trai chị, chị nắm tay anh ấy thì sao chứ."

Dư Đan bị lời nói của Hứa Yến và Giang Noãn làm cho sốc tại chỗ, giống như có một tiếng sét lập tức tách cô ta ra.

Dư Đan bày ra vẻ mặt không thể tin được, nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Hứa Yến: "Anh Hứa Yến, chuyện này là thật sao?"

Giang Noãn nhìn cô ta rưng rưng nước mắt mà cạn lời.

Hứa Yến cũng phát hiện ra sự kỳ quái của Dư Đan, anh cau mày: "Nữ đồng chí này, tôi và cô chỉ là người xa lạ, chuyện giữa tôi và bạn gái của tôi thì có liên quan gì đến cô. Còn nữa, hãy gọi tôi là đồng chí Hứa!"

Người lạ? Có liên quan gì đến cô? Đương nhiên chuyện này liên quan đến cô ta rồi, cô ta đã thích anh nhiều năm như vậy, cả thanh xuân của cô ta là dành cho anh. Vì anh mà cô ta bị người khác chế giễu, chế giễu cô ta đến tuổi rồi còn không chịu lấy chồng, sao lại không liên quan đến cô ta chứ! Cô ta thích anh mà!

Dư Đan đầy trìu mến nhìn Hứa Yến, âm thầm khóc, trông cứ như là cô ta bị Hứa Yến bắt nạt và bỏ rơi vậy.

Giang Noãn có chút chán ghét dáng vẻ này của cô ta, chẳng lẽ đây là tự chìm đắm trong thế giới riêng của mình, tự cảm động trong truyền thuyết à?

Giang Noãn không khách sáo nói: "Đồng chí Dư Đan, cô còn chuyện gì nữa không? Tôi với bạn trai tôi phải đi hẹn hò rồi."

Triệu Lị Lị ở bên cạnh rất lúng túng, anh họ có bạn gái rồi, còn chị Đan thì phải làm sao?

Cô ấy nhìn hai người thân mật đi càng ngày càng xa, rồi lại nhìn Dư Đan đang vô cùng đau lòng, lung lay sắp đổ. Cô ấy có hơi đau đầu.