An Hoa vui rạo rực nhận xấp tiền dày đó, đếm từng tờ. Sau đó, đem tất cả tiền nhét vào túi, vô cùng hài lòng với thành quả lao động ngày hôm nay của mình.
Hồ Ái Đệ vừa hưởng thụ biểu dương của người xung quanh, vừa kiêu căng hất cằm, mặc sức tưởng tượng ngày tháng tốt đẹp ở thành phố Nam Hoa của mình.
Lúc này, xe chở hàng hóa đến đón cô cũng tới rồi.
Người lái xe là bạn tốt của An Quốc Cường, sau khi xuống xe, cũng không nói gì với người trong thôn mà cùng An Hoa nâng lương thực trứng gà thịt lạp lên xe.
Sau khi ngồi vào ghế phó lái, An Hoa cười híp mắt thò đầu ra ngoài cửa xe, vẫy vẫy ta với Hồ Ái Đệ cả khuôn mặt vẫn còn bà đây rất cao quý: “Thím hai, cảm ơn sự giúp đỡ hôm nay của thím nhé!”
Hồ Ái Đệ cũng lại bằng một khuôn mặt tươi cười: Cười cười cười, nhân lúc này cười nhiều vô, sẽ có ngày sau này nhà chúng mày sẽ khổ.
An Hoa thắt xong đai an toàn, trong lòng vui rạo rực, thật mong chờ thấy mặt mũi của người nhà họ An sau khi biết được sự thật!
Xe vận tải khởi động, cát vàng bay đầy trời, bụi bặm bay đầy cả mặt Hồ Ái Đệ.
Hàng ngàn ngọn đèn được thắp lên, chiếu sáng trong đêm tối.
Sau khi An Hoa dừng xe vận tải lớn ở bãi đất trống trước khu tập thể công nhân, không đợi tài xế lái xe ra tay cô đã nhảy thẳng xuống xe từ ghế lái phụ rồi nhanh chóng và dễ dàng trèo lên toa xe vận tải.
Kiểu toa xe vận tải trước mặt khác với những chiếc xe vận tải thưởng thấy ở đời sau, mà là xe vận tải nhẹ kiểu đầu không khác gì đầu xe máy kéo. Ngày nay, việc phân loại xe vận tải đã khác so với các thế hệ sau, có các loại khác nhau như hạng nhẹ, hạng nặng, xe rơ mooc và sơ mi rơ mooc. Lúc này, có một chiếc xe có thể dùng để vận chuyển đã là một chuyện vô cùng tuyệt vời rồi.
Sau khi trèo lên toa xe vận tải, nhân lúc màn đêm buông xuống An Hoa nhanh chóng dỡ mấy cái sọt lớn xuống. Tài xế lái xe phải vội vàng trở về công ty Vận Tải giao hàng, nên cũng không nói nhiều với An Hoa nữa. Ông ấy giúp dỡ sọt xuống rồi vội vội vàng vàng đạp chân ga về thẳng đội vận tải.
Chờ chuyển đồ về nhà, An Hoa xoa bả vai mỏi nhừ, thầm cảm ơn bản thân đã có sức mạnh kỳ lạ này. Nếu không những người bị thương và yếu ớt trong nhà, hơn nữa còn có một đứa trẻ, e rằng cuộc sống sẽ rất chật vật.
Cũng may, dù yếu đuối thế nào Hoàng Hiểu Mai vẫn rất yêu thương con gái. Thấy con gái khiêng nhiều đồ vào nhà như vậy, bà không giúp được gì liền lập tức bận việc. Lúc thì mang canh cho An Hoa, lúc thì mang một chiếc khăn ướt cho An Hoa, khiến An Hoa không tiện từ chối ý tốt của bà.
“Thật sự đã lấy về rồi sao?” Cả nhà đang ăn cơm thì An Quốc Cường kinh ngạc không thôi khi nghe thấy An Hoa kể lại chuyện hôm nay ở đại đội Hồng Miên.
Không phải là ông chưa đi tìm đồng hương để trả tiền. Tuy nhiên, kết quả luôn không như dự tính mong muốn.
An Hoa gặm miếng sườn heo còn sót lại sau khi nấu canh, cô nghe thấy những lời này bèn cười nhạt nói: “Tất cả đều nhận về rồi, lúc con đi thím Hai còn đi khắp nơi nói bản thân quá tốt với người khác, thương hại nhà chúng ta nên lập tức trả lại tiền.”
Vừa nghe thấy hai chữ thương hại, ánh mắt An Quốc Cường ảm đạm không ít.