Nghĩ đến đây, An Thiết Ngưu cắn răng nói: “Vợ Quốc Phú, Quốc Phú thiếu Quốc Cường hai trăm năm mươi đồng thì trả đi! Nếu không, đến lúc đó để mọi người đều biết Quốc Phú một người lái xe lớn vậy mà lại nợ tiền, nói ra danh tiếng cũng không dễ nghe.”
Hồ Ái Đệ đang chìm đắm trong mộng đẹp nghe thấy muốn bản thân mình lấy tiền ra, trong nháy mắt trở nên xót xa.
“Cha, này... việc này Quốc Phú đã đồng ý rồi sao?”
An Thiết Ngưu sẽ không nói bản thân mình quên hỏi, chỉ gật đầu: “Mau chóng mang tiền đi trả cho nhỏ nhóc An Hoa đó đi, tốt xấu gì cũng là nhà anh ruột của Quốc Phú.”
Hồ Ái Đệ rất không muốn trả tiền! Tiền vào túi bà ta rồi, ở đâu có đạo lý lấy ra. Chỉ là thấy dáng vẻ của cha chồng chỉ có thể cắn răng, lại nghĩ đến Quốc Phú sau khi trở thành người lái xe có tiền lương, có nhà lầu ở. Cuối cùng, vẫn kéo bước chân nặng nề vào phòng kiếm tiền.
Hoàng Thảo Thảo thấy tình huống, xoa cao răng nói: “Ông này, Quốc Phú ở đâu mà có tiền đây!”
An Thiết Ngưu gạt tàn thuốc xuống đất, lạnh lùng hừ: “Quốc Phú không có, vợ Quốc Phú có!”
Đợi khi An Hoa thấy Hồ Ái Đệ dẫn theo mười mấy bác thím, thế trận thiếu điều khua chiêng gõ trống, chạy đến nhà đội trưởng An tìm cô, An Hoa liền biết kế hoạch của mình thành công rồi.
Trong lòng cô cười hai tiếng ha ha, trên mặt lại kinh ngạc hỏi: “Thím hai?”
Hồ Ái Đệ đau lòng sờ sờ số tiền hai trăm năm mươi đồng phồng lên trong túi. Đây là tiền riêng tư của bà ta đó! Giữ biết bao nhiêu năm, một lần đã hết sạch rồi. Tâm trạng bà ta không tốt, biểu cảm trên mặt cũng trở nên cứng nhắc. May sao, không muốn bản thân đưa không số tiền này, hét lên với giọng cao hiếm thấy: “An Hoa, thím đem tiền đến đưa cháu rồi đây!”
Âm thanh cao vút, An Hoa tin rằng, mười mấy căn nhà gần nhà đội trưởng An đều nghe được bà ta đến để trả tiền.
An Hoa nhịn cười nhịn đến đau bụng, cô còn nghĩ phải tìm nhiều người chút đến đây làm chứng, tốt nhất là cho mọi người thấy, Hồ Ái Đệ là tự nguyện đến trả tiền. Chỉ là, không đợi bản thân mình hành động Hồ Ái Đệ đã ồn ào đến đây.
Ha ha, An Hoa hoàn toàn hiểu rõ tâm tư đó của bà ta. Lúc này, vui vẻ phối hợp với bà ta.
“Thím hai, thật tốt quá! Cháu nói mà không có ai lừa cháu, chú hai thật sự muốn trả tiền cho cha cháu.”
Nói rồi, An Hoa ngửa bàn tay ra, bất cẩn gục xuống trước mắt Hồ Ái Đệ.
Lúc này, khoảng hơn chục người trong thôn đứng ngoài quan sát, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn luôn đút trong túi của Hồ Ái Đệ.
Hồ Ái Đệ chỉ có thể vừa nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp sau này của bản thân, vừa đau lòng lấy hai trăm năm mươi đồng đã bị bản thân sờ đến nóng hổi ra.
Trong miệng vẫn là dáng vẻ đại phát từ bi, lau những giọt nước mắt không tồn tại cho mọi người xung quanh xem: “Ôi, thím là thấy thương cả nhà bác cả gặp nạn, cứng rắn vừa mượn người ta vừa cầu, mới gom đủ hai trăm năm mươi đồng. Trong nhà cũng không có đồ gì tốt, chỉ hy vọng nhà bác cả sau khi nhận được tiền của tụi thím, vết thương có thể tốt nhanh lên.”
Mấy người xung quanh không hiểu được bên trong, đều nhao nhao cảm thán nhà Hồ Ái Đệ ăn ở tốt. Có một số người biết rõ tình hình bên trong, trong lòng cười thầm, nợ tiền trả tiền là chuyện đương nhiên, như thế nào mà vợ Phú Quốc nói đến giống như nhà mình làm chuyện gì tốt lớn lao lắm.