Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải

Chương 33




Đang lúc trung niên, không ngờ lại bị què, con cái còn trẻ, áp lực như vậy khiến ông không thở nổi. Nếu không phải con gái không chịu thua kém, nhận ca làm của ông để kiếm tiền và nảy ra ý định đòi nợ thì cuộc sống sau này của nhà này sẽ rất chật vật.

Dường như An Hoa hiểu rõ ý của ông, thỉnh thoảng ngẩng đầu lén nhìn em trai mình, cô mỉm cười rồi nói: “Cha, cha đừng lo, cuộc sống là để sống mà.”

Ánh mắt Hoàng Hiểu Mai hiếm thấy, lập tức nói theo An Hoa, nói chuyện hôm nay Tôn Hải đến. Hôm nay Tôn Hải không chỉ đến thăm em trai tốt An Quốc Cường, mà còn mang giấy thông báo nhận việc của An Hoa đến nhà họ An.

Chẳng bao lâu, bầu không khí trong nhà đã trở nên tốt hơn.

Mặt khác, An Quốc Phú cũng đã về đến đại đội Hồng Miên lúc hơn sáu giờ tối. Lần này về, mặt ông ta đỏ bừng và tự mãn.

“Quốc Phú! Về từ thành phố rồi đấy à!”

An Quốc Phú ngẩng đầu nhìn ông già nói chuyện với mình, ông ta kiêu ngạo gật đầu.

Ở nông thôn ăn tối sớm, gã này vừa ăn cơm xong, để tiết kiệm chút tiền dầu hỏa gã ra khỏi nhà đi dạo hóng mát. Chủ đề không có gì ngoài chuyện hôm nay An Hoa tới đây và dáng vẻ cả nhà An Quốc Phú nhanh nhẹn trả tiền.

Bây giờ vừa nhìn thấy An Quốc Phú về, cũng không để ý đến thái độ chỉ trích của gã, có một người đàn ông cường tráng đến gần và duỗi cánh tay to như bắp đùi ra, một tay khoác lên người An Quốc Phú chuẩn bị rời đi, gã lập tức kéo ông ta lại.

“Hì hì, người anh em Quốc Phú. Chú vội gì thế, muốn ôm vợ cũng phải chờ buổi tối chứ, haha!”

Hôm nay, người hóng mát ở nơi đây phần lớn đều là những người đàn ông làm việc trên đồng. Buổi tối lúc ăn cơm, họ đã nghe mẹ mình ở trong nhà nói về những chuyện vừa xảy ra trong thôn nên bây giờ chưa hỏi rõ họ sẽ không thả An Quốc Phú về.



An Quốc Phú cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi người đàn ông khoác cổ mình. Cuối cùng ông ta thấy không thoát được, lúc này mới không cam tâm trả lời: “Tôi vội về nhà ăn cơm.”

“Cơm lúc nào cũng có thể ăn. Người anh em Quốc Phú à! Sao tôi chưa từng nghe nói nhà chú giàu như vậy!” Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh đùa bỡn theo: “Chính là… là…”

Vẻ mặt An Quốc Phú đầy nghi ngờ: Lẽ nào chuyện vui mình sẽ sớm đến thành phố Nam Hoa làm tài xế xe vận tải đã truyền ra trong đại đội rồi sao?

Nghĩ như vậy, An Quốc Phú thích khoác lác bỗng bình tĩnh lại. Lúc này ông ta không ghét những người vây quanh mình và mùi hôi trên người họ nữa mà ngược lại ông ta đứng ở đó bắt đầu nói chuyện tự tin, ung dung, nói về tất cả những điều tốt đẹp ở thành phố Nam Hoa.

Ông ta thấy sức nóng cũng tàm tạm, lại ném xuống một trái bom nặng: “Ông à! Vận khí tốt thôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến công ty Vận Tải ở thành phố Nam Hoa để làm việc!” Nói xong, An Quốc Phú đưa tay chống nạnh, cười đắc ý, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa ngứa đòn, khiến những người đàn ông bận rộn cả ngày ở đồng nhìn đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Hèn chi! Lúc trước còn nghe nói muốn bày tiệc chúc mừng. Tôi còn tưởng rằng chuyện vui gì, hóa ra là đã tìm được một công ăn việc làm ổn định!”

“Thảo nào! Thảo nào!”

“Sao chuyện gì tốt cũng đều rơi vào nhà ông lớn An vậy?”



Những người đàn ông hóng hớt sức chiến đấu cũng không kém phụ nữ là bao, lập tức có người chúc mừng An Quốc Phú, sau đó hỏi ông ta có phải muốn bày tiệc chúc mừng hay không.