Bà Bạch nói: "Hôm nay tôi liền nói thẳng, bởi vì Phúc Đoàn nhà mấy người, gia đình tôi gặp liên không ít khó khăn. Hừ, mấy lời mệ tin với tôi, loại chuyện này mọi người đều không ai dám nói, một là không ai có chứng cứ, hai là không dám nói ra, Sợ trên cao trừng phạt."
"Nhưng tôi không sợ, tôi sống đến từng tuổi này, là đủ rồi. Nhìn cháu trai của tôi không ăn được, con dâu tôi ngày nào cũng khóc, mà lòng tôi đau như cắt,
Hai mắt bà ấy đẫm lệ mơ màng, bởi vì rơi vào hò nước, đôi mắt của bà Bạch bị nước bẩn là cho nhiễm trùng, bên trong đỏ hoe toàn bộ.
Bà ấy nói thẳng: "Tôi chỉ muốn hỏi, những chuyện trong quá khứ, nhà tôi chỗ nào có lỗi với Phúc Đoàn? Con dâu Vương Huỳnh của tôi, đối xử với Phúc đoàn cũng không tệ, lúc trước Phúc Đoàn xảy ra chuyện bị đánh, nhà tôi cũng ở trong nhóm người đi đòi lại công bằng cho Phúc Đoàn."
"Kết quả sao? Chẳng lẽ chỉ vì một hai câu nói, các người cảm thấy không vui, liền hướng đến nhà tôi chỉnh cho đến chết hả? Tôi suy nghĩ, nhà tôi cũng không có phạm tới thiên quy, vì cớ gì liền xui xẻo đến mức độ như vậy?"
"Đối xử tốt với nhà bà, với Phúc Đoàn, các người một chút cũng không nhớ được, chỉ nhớ rõ chuyện không tốt, giống như gia đình Trần Dung Phương trước đây, Trần Dung Phương phúc hậu đến như vậy, nhưng vẫn bị các người ghi hận, các người chính là nhớ đánh chứ không nhớ ăn."
Bà Bạch ướt đẫm nước mắt, Niên Xuân Hoa cắn răng đứng sang một bên, bà ta không còn mặt mũi nào mà để đáp lại, lại còn sợ bị người nhà bà Bạch đánh cho mình một trận.
Lúc này, Phúc đoàn vẫn còn đang nằm ở trong nhà.
Con rể lớn của bà Bạch hướng vào trong gian nhà thăm dò, không nhịn được cái tính tình nóng nảy, nên trực tiếp đi vào nhà đem Phúc Đoàn còn sống sờ sờ lôi ra ngoài.
"Mày cũng phải ở chỗ này nghe!"
Phúc Đoàn bị kéo đến nổi la hét lộn xộn, nhưng co rể lớn của bà Bạch chính là một con hổ, anh ta chẳng có một điểm nào gọi là sợ hãi.
Anh ta hung hãn nói: "Nghe nói đội sản xuất thứ chín các người có thứ quỷ dị, ông đây đếch tin! Nếu cái này mà lùi lại mấy năm, thì ba cái thứ đồ yêu này đều phải đội mũ nhọn đi diễêu hành trên phố, còn phần mày hung hăng ngang ngược ư? Ba đời nhà tao làm đồ tể, tao mà lại đi sợ mày sao?"
Phúc Đoàn bị ném ngã xuống đất, nghe uych một tiếng.
Theo lý, cô bé chỉ là một đứa trẻ, bị ức hiếp như vậy mọi người ai cũng sẽ thấy đau lòng, nhưng giờ phút này, tất cả mọi người không có thương cảm gì cả, chỉ có đối với Phúc Đoàn vô cùng chán ghét.
Niên Xuân Hoa lúc này vẫn muốn ngụy biện, dù sao phúc khí của Phúc Đoàn cũng không còn, có nghĩa là bà ta không còn có thể che giấu mọi thứ về đứa trẻ được nữa, lộ nguyên hình, cùng với sự xuất hiện của Lưu Giai Ni, dã khiến mọi đều hoài nghi vê Phúc Đoàn.
Nhưng mà, dù sao cũng không có bằng chứng.
Niên Xuân Hoa liền nói: "Tôi nghe mà không hiểu mọi người đang nói cái gì."
Bà ta vẫn còn muốn giả vờ.
Đây cũng là chiêu trò phúc khí mà Sở Phong đã xem trong nguyên tác, dù sao đối với những chuyện tốt, Niên Xuân Hoa liền nói đó là do phúc khí mang lại. Còn đối với phúc khí hại người như này của Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa lập tức chối bỏ.
Đáng tiếc lúc này, bà Bạch đang thương tâm muốn chết căn bản là không thể đối phó lại được với bà ta.
Bà ấy nói: "Bà nghe không hiểu? Bà là đang giả ngu, bà là cái đô âm hiểm, nhưng hôm nay tôi không có hỏi bà." Bà Bạch run rẩy xuống tay, đem tấm bùa hộ mệnh mà mình mang theo ở trong tay, bà ấy nhìn lá bùa, tựa như nhìn chính mẹ của mình.