Nhưng mà, vẫn có người nói: "Gọi Niên Xuân Hoa, còn có Phúc Đoàn gì đó ra đây."
Trương Thiến cười khổ một tiếng: "Mẹ chồng tôi với những người khác thân thể không được tốt, có gì thì nói tôi nhắn lại cho họ."
Người nói chuyện kia xua xua tay: "Lời này cô nghe cũng chẳng được, chúng tôi hôm nay tới đây, chính là muốn hỏi cái người lòng dạ độc ác Niên Xuân Hoa kial Mẹ vợ tôi lúc rơi xuống nước, bà ta chẳng những không nói để hỗ trợ cứu người, còn chưa kể, lúc đó bà già kia cư nhiên dám nói mẹ vợ tôi là đồ vô phúc."
"Nói cái gì mà không có phúc bằng Phúc Đoàn, tôi hỏi cô, đây là lời mà người ta có thể nói được sao?! Mẹ vợ tôi rơi xuống nước, bà ta nói lời như vậy có còn gọi người nữa không?" Người này là con rể lớn của bà Bạch
Con rể lớn không phải là người trong đội, lại sinh ra cao to cường tráng, rất thích hợp cho những việc như này.
Trương Thiến bị hỏi đến mức hận không thể đem đầu chôn xuống đất.
Lúc này, con gái của bà Bạch cũng lau nước mắt nói: "Chúng ta vốn dĩ đều là hàng xóm, cả nhà các cô đều đồ bất nhân, căn bản là không có một chút tình người nào cả, nói câu bỏ đá xuống giếng, cũng là quá tiện nghi cho mấy người."
Trương Thiến chỉ có thể tiếp tục xin lỗi.
Mất mắt, thật sự quá mất mặt.
Niên Xuân Hoa cho rằng đó khoe khoang nhất thời, nhưng ai cũng biết một câu nói tử tế cũng làm ấm lòng người ba mùa đông, một câu nói tổn thương khiến người ta sống giữa tháng sáu mà cũng thấy lạnh, những lời nói của Niên Xuân Hoa lúc ấy chính là xuyên thẳng vào nhân tâm, và bây giờ bà ta đã thành công.
Người khác bị tổ thương trong lòng, rốt cuộc cũng đến tìm bà ấy gây rắc rối. Con rể của bà Bạch trong người bực tức, liền nhặt một hòn đá lên, đem cối xay của gia đình Niên Xuân Hoa đập nát từng mảnh.
Niên Xuân Hoa đang rình coi cửa sổ...
Bà ta sợ.
Bà ta hận lúc này không thể cho mình hai cái tát tai, giá như lúc đó không khoe khoang thì hay biết mấy, thì bây giờ cũng sẽ không bị người ta chặn trước cửa nhà.
Lúc này, Trương Thiến không chịu nỗi nữa, nên chỉ có thể đi vào tìm Niên Xuân Hoa.
Niên Xuân Hoa vốn dĩ không muốn đi ra ngoài, nhưng bên ngoài người nhà bà Bạch đã điên cuông mắng mỏ: "Bà không ra thì chúng tôi liền xông vào! Mẹ nó, chúng tôi phận là làm con, thấy mẹ mình bị người ta giày xéo thành ra như vậy, nếu chúng tôi không ra tay, thì chúng tôi liền chết."
"Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Trận chiến đổ tới như vậy, Niên Xuân Hoa vô cùng sợ hãi.
Bà ta chỉ có thể giả cười đi ra ngoài: "Ấy dà, đều là hàng xóm, thân thích... Mọi người ở trong một đội muốn làm gì sao?"
Một người chế nhạo: "Lúc này mới nhớ ra bọn tôi là hàng xóm, thân thích sao, thế thì lúc trù ẻo người nhà chúng tôi sao bà không có nghĩ tới?"
Bà Bạch ở trong đám người, yếu ớt xua tay.
Bà ấy muốn tự đích thân đi nói, bà ấy hôm nay tới chất vấn, không chỉ là vì bản thân, mà còn là vì những sự kiện kỳ quái xảy ra ở trong nhà mấy ngày nay.
Ba Bạch muốn đem những việc này ra giữa ban ngày ban mặt giải thích cho rõ.
Muốn xem gia đình bà ấy rốt cuộc đã phạm phải cấm ky gì, mà xui xẻo đến như vậy?
Bà Bạch suy yếu nhờ con gái nâng đỡ, bà ấy đi đến trước mặt Niên Xuân Hoa: "Những chuyện tôi không nhắc nữa, Xuân Hoa, chỉ nói mấy năm nay nhà bà tổ chức hôn lễ hay việc ma chay, nhà tôi có ra sức đóng góp hay không? Nhà bà làm việc, bà mượn chén đũa nhà của tôi liền sẽ đem ra cho bà mượn, băng ghế cũng cho bà mượn, ân tình nhiều không kể hết, nhiêu chuyện tốt như vậy, sao các người không tính đến chỗ đó?" Niên Xuân Hoa cắn răng không nói, chuyện xưa từ đời nào rồi, ai mà nhớ rõ? Hơn nữa, Phúc Đoàn cũng không biết những chuyện này.