Bà Bạch khóc, một người dù có lớn như thế nào nhưng ở trước mặt mẹ mình, vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, bà ấy khóc: "Mẹ ơi, cả đời mẹ đều dạy con là phải cần cù chăm chỉ lao động, phải kiên định làm đúng bổn phận của người nông dân chân chính, nhưng tại sao con vẫn cứ như vậy, vẫn là phải bị ức hiếp sao hả mẹ?”
Không sai, ức hiếp.
Loại phúc khí như này, còn không phải là để ức hiếp người thường sao?
Là tiên là yêu là thần, cung kính thần tiên yêu ma đồng dạng đều giống nhau, vì cái gì vẫn luôn muốn chà đạp người thường
Tất cả mọi người đều nhìn thấy bà Bạch đang khóc.
Ngay cả những đội viên bị tiếng động thu hút tới xem trò vui ở ngoài sân cũng lắc đầu.
Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa, cái nhà này quá độc ác với người khác, người ta rơi xuống nước còn giễu cợt là nhà người ta không có phúc, ai mà không tức giận chứ?
Không nói đến mấy người nhà bà Bạch, những ngày gần đây, làm đội viên hàng xóm với Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa, ai mà không run sợ trong lòng? Mọi người biết Phúc Đoàn có thứ "Phúc" kì lạ, nói khó nghe thì là, Phúc Đoàn đi qua của nhà họ, họ còn lo lắng không chăm sóc tốt cho Phúc Đoàn, sẽ lập tức bị ghi thù.
Phúc Đoàn cố kìm nước mắt.
Đấn tận lúc này, Phúc Đoàn vẫn cảm thấy mình không sai.
Cô ta có phúc thật mà, rõ ràng là mấy người bà Bạch cứ tôn thờ cô ta, cô ta sẽ cho họ một chút vận may.
Nhưng bọn họ lại không đồng ý, có thể trách ai được? Bà Bạch thì ôm lấy tấm bùa hộ mệnh, bà ấy yêu thương vuốt ve tấm bùa hộ mệnh một lát, sau đó, biểu cảm dần thay đổi, chỉ là lúc này không có ai phát hiện ra.
Bà Bạch nói: "Cả đời tôi, nuôi con dưỡng cái, tôi chưa từng làm chuyện xấu xa nào, cũng chưa từng làm việc gì trái lương tâm. Tôi thật sự không hiểu, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Chỉ bằng mấy lời nói đầu môi của tôi với Phúc Đoàn sao? Ông trời ơi, ông làm sao vậy hả?"
Lúc bà ấy nói đến hai câu cuối đã chỉ thẳng tay lên trời và đập xuống đất.
Thể hiện muôn vàn chua xót và bất công.
Người nhà của bà Bạch tức giận, dứt khoát túm lấy cổ áo của Niên Xuân Hoa: "Xin lỗi đi!"
"Nói xin lỗi mẹ tôi đi"
"Bà nợ nhiều như vậy, nếu như không xin lỗi, ông đây sẽ đánh chết người nhà bà để bà biết thế nào gọi là không có phúc!"
Bà Bạch khóc, thể hiện sự yếu đuối, hiện giờ con cháu của bà ấy hùng hùng hổ hổ, người khác cũng không cảm thấy là nhà anh ta sai.
Niên Xuân Hoa cực kỳ sợ hãi, dù Phúc Đoàn có phúc lớn đến đâu, cũng sợ những người này liều lĩnh trả thù.
Niên Xuân Hoa nhanh chóng run như cầy sấy: "Là lỗi của tôi, là tôi không giữ mồm giữ miệng, con người tôi chính là như vậy, hơi nhiêu chuyện nhưng tâm tôi không xấu."
Lúc nói đến đoạn tâm của bà ta không xấu, những người khác đều cười khinh bỉ.
Chỉ cần là người có một chút lương tâm, đều không làm ra được chuyện khi tính mạng người khác đang xảy ra nguy hiểm, lại đi cười trên nỗi đau của người ta nói rằng họ không có phúc, phải biết rằng từ trước đến nay bọn họ chẳng có thù hận gì cả.
Niên Xuân Hoa thấy mấy người này vẫn không buông bà ta ra, lập tức biết hôm nay không thể làm gì được.
Bà ta bèn giơ tay lên tát một cái vào mặt mình: "Cho mày nói bậy này, cho mày không biết giữ mồm giữ miệng này, cho mày bô bô cái mồm này,..."
Tự mình đánh mình mặc dù có đau, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với bị người khác đánh.
Đến lúc này, người nhà họ Bạch, người nhà họ Triệu cũng coi như hài lòng với thái độ của Niên Xuân Hoa, mục đích bọn họ đến đây hôm nay, chính là muốn xử lý nghiêm khắc Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, loại bỏ những thứ kia ở nhà.
Ở nông thôn, ai cũng biết càng là thứ "quái dị" càng sợ người xấu, càng bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh.