Bọn họ mang theo dụng cụ làm nông, ống quần lấm lem bùn đất. Những người phụ nữ đóng đế giày thì sạch sẽ hơn một chút, nhưng vừa nhìn cũng biết làm không ít việc ở nhà.
Lưu Thiêm Tài và chú ba Sở trực tiếp đứng dậy, đẩy cửa hội trường, đi vào bên trong.
Lưu Thiêm Tài cầm một cái loa, sau một đoạn mở màn thì bắt đầu nói đến việc mình muốn thanh toán lương.
Anh nói: "Năm nay, đội sản xuất chúng ta đã phải trải qua nhiều thăng trầm, trắc trở không ít, mà thu hoạch cũng nhiều. Thành quả lao động của chúng ta nhất định rất đáng kể. Hôm nay, chúng ta tiến hành thanh toán lương."
Kế toán đeo kính của đội đã ngồi ngay ngắn, trên quyển vở ghi chép lương của mỗi nhà.
Anh ta gọi tên chủ gia đình mỗi hộ, người chủ gia đình đó liên đứng lên, đi đến kiểm tra lương của mình, toàn bộ đều không có bất cứ vấn đề gì.
Lương thực mùa thu thu hoạch lúc trước, mỗi nhà đều lãnh không ít, kế toán viên đều có ghi chép lại đầy đủ.
Lấy lương trừ đi lương thực đã lãnh liên biết được nhà nào được nhận thêm tiên, nhà nào phải bù thêm tiền.
Niên Xuân Hoa đắc ý ngẩng cao đầu. Khoảng thời gian này bà được mọi người xu nịnh nên rất vui vẻ. Phúc Đoàn cũng là kiểu tích cách thích náo nhiệt. Cô ta vì để thể hiện rằng mình được mọi người yêu chiều, chuyện náo nhiệt nào cũng muốn góp mặt.
Hiện tại, Phúc Đoàn cũng vội vã muốn đi vào hội trường.
Kết quả, ngồi bên rìa hội trường lại chính là vợ của ông năm Vương. Vừa thấy Phúc Đoàn, bà ta liền nhớ lại chuyện ông năm Nghiêm bị thương.
Bà nghĩ thâm, mặt trời mọc ở đằng đông, ảnh của các vĩ nhân còn đang treo trên đấy kia kìa.
Ban ngày ban mặt, cô ta không tin Phúc Đoàn dám làm ra chuyện gì? Đêm hôm qua đám người ông năm Vương khập khiễng đi hắt phân lên người Phúc Đoàn, chẳng phải cũng không có vấn đề gì lớn xảy ra đó sao?
Trên thực tế, điều này liên quan đến việc tin hay không tin.
Lúc trước, đám người ông năm Vương tin vào Phúc Đoàn, lấy lòng Phúc Đoàn. Nhưng chỉ cần đắc tội một chút với Phúc Đoàn, bọn họ đều phải chịu thiệt thòi lớn. Thế mà sau khi bọn họ không tin vào Phúc Đoàn nữa, năng lực của Phúc Đoàn đối với bọn họ ngược lại suy yếu đi không ít.
Vợ ông năm Vương lạnh mặt nói với Phúc Đoàn: "Mày thấy chật chội không hả? Đây là nơi để con nít tới hay gì? Mày nhìn xem có ai mang theo trẻ con đến đây không?”
"Chỉ có mày đặc biệt, chỉ có mày thích chơi nổi thôi đúng không? Ra ngoài đứng cho đàng hoàng vào! Ngày ngày đều chạy đi giành ăn cứt nóng hổi."
Phúc Đoàn:...
Phúc Đoàn bị hét ra ngoài.
Nhưng ở đây cách chỗ ngồi của Niên Xuân Hoa quá xa. Niên Xuân Hoa cũng không kịp nghe thấy mà đến chống lưng cho cô ta. Phúc Đoàn chỉ đành nhịn nhục bị ức hiếp.
Ở bên trong, Lưu Thiêm Tài nghiêm túc nhìn Niên Xuân Hoa: "Niên Xuân Hoa, năm nay nhà bà lương ít nhất so với cả đội. Nhà ông nhiều người như vậy, nhưng ra sức làm việc lại rất ít. Các ông có thấy xứng đáng với lương thực mà đội phát cho các ông không?
"Hiện giờ nhà các người ngược lại thiếu đội 19 đồng!" Khoảng thời gian này, Niên Xuân Hoa gặp ai cũng được khen bản thân có phúc, làm gì gặp phải chuyện tức giận như thế. Bà ta mặt dày vô sỉ, có chút không vui.
Lưu Thiêm Tài tức điên rồi, không vui đúng không?
"Bù tiền đi." Anh nói.
Đám người Sở Chí Quốc, Trân Dung Phương lạnh nhạt nhìn biểu hiện của Niên Xuân Hoa. Bọn họ đều cảm thấy Niên Xuân Hoa bị Phúc Đoàn tẩy não tới ngốc luôn rồi.
Tục ngữ có câu: "Phép vua thua lệ làng." Niên Xuân Hoa đấu với đội trưởng thì có ích gì cơ chứ? Còn tưởng mình thật sự có phúc khí, cả thiên hạ đều phải cung phụng bà tư?
Đội trưởng người ta cũng không cần dùng thêm cách nào khác, chính là bắt bà bù thêm tiền lương thực, bà còn có thể làm gì?
Niên Xuân Hoa vừa nghe đến bù tiền, tay liền run run. Bà cũng định nói vài câu mềm mỏng với đội trưởng như lúc trước.