Thế nên, đám đàn ông này nhân lúc trời tối đi làm chuyện xấu, bọn họ múc đầy một gáo phân, chạy đi trong đêm.
Bọn họ chạy đến nhà Niên Xuân Hoa.
Cô bé Phúc Đoàn vẫn còn ở trong phòng nghĩ về những chuyện khiến cô ta không vui hôm nay, cái miệng nhỏ bĩu cao.
Nhưng cũng may, những người đó đều đã gặp xui xẻo.
Phúc Đoàn đang định đi ăn canh trứng gà của mình thì nghe thấy tiếng gọi khàn khàn: "Phúc Đoàn!"
Phúc Đoàn nghỉ hoặc, là ai?
Cũng thật trùng hợp, lúc này những người khác đều có việc, trong nhà chỉ còn lại Phúc Đoàn một mình tận hưởng.
Phúc Đoàn đẩy cửa, nghi hoặc bước ra xem.
Không ngờ đến, cô ta vừa bước ra liền bị ném phân khắp người!
Đám người ông năm Vương nhìn Phúc bị hắt phân, mắt cô trừng lớn. Bọn họ còn vô cùng phẫn nộ mà mắng: "Con mẹ mày!"
"Còn dám hại ông, hại người nhà ông, ông khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Ở vùng nông thôn này, nói mê tín thì cũng mê tín, mà nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Bọn họ mê tín cho rằng trên đời có thần - quỷ, lại đơn giản cho rằng: người có ba phần sợ quỷ, quỷ có bảy phần sợ người.
Dù gì cứ làm là xong việc.
Thế là, cứ như vậy, Phúc Đoàn không chỉ bị đám người từng lấy lòng mình hắt phân khắp người, còn bị mắng cả nửa ngày trời. Đây cũng là lẽ thường.
Con người trên đời này, đều vì lợi mà đến.
Đám người này biết rõ Phúc Đoàn kỳ dị, vẫn chạy đến lấy lòng cô ta, vốn dĩ là tiểu nhân. Mà tiểu nhân làm phản, còn có thể chính trực cao thượng sao?
Đến lúc này cũng xem như kế hoạch của Sở Phong đã hoàn thành.
Đội sản xuất trải qua chuyện này, cộng thêm việc "may mắn" của Phúc Đoàn không thể "bao dung" người khác bị phát hiện, đám "tín đồ" đi theo Phúc Đoàn cũng giải tán bảy tám phần.
Còn lại hai ba phần là những kẻ "không đến ngõ cụt không quay đầu”. Nhưng dù là vậy, năng lực của Phúc Đoàn cũng suy giảm đáng kể.
Vào lúc này, đội sản xuất cũng chuẩn bị ra tay.
Các đội viên đội sản xuất tuyệt đối không thể để mặc loại khí xấu này tiếp tục tồn tại!
Lưu Thiêm Tài, chú ba Sở ngồi xổm trước hội trường. Bọn họ tranh thủ phì phèo thuốc lá cỏ trong khi các đội viên vẫn chưa đến đủ.
Chú ba Sở hỏi: "Nhanh vậy mà đã đến lúc thanh toán lương rồi ư?"
Giờ còn chưa đến cuối năm.
Chú ba Sở lo lắng đám đội viên xài tiền như nước, lương còn chưa lấy được mấy hôm đã tiêu hết sạch.
Lưu Thiêm Tài vuốt mặt: "Ừ, cũng không thể trơ mắt nhìn các đội viên đội sản xuất thứ chín lụn bại như thế được. Ai ai cũng muốn dựa vào "may mắn" mà ngồi mát ăn bát vàng, vê sau chúng ta biết phải thế nào?
Lưu Thiêm Tài thấp giọng nói ới chú ba Sở: "Loại chuyện giống như Phúc Đoàn nhà Niên Xuân Hoa đều nên báo lên cấp trên! Tại sao tôi lại không báo? Bọn họ vốn không hiểu tấm lòng tôi." Chú ba Sở thở dài một hơi, vỗ vai Lưu Thiêm Tài.
Sao ông lại không hiểu ý của Lưu Thiêm Tài được cơ chứ?
Nói thẳng ra, mấy năm trước có một số tội bị xử phạt quá mức nghiêm khắc.
Chuyện này một khi báo lên cấp trên, một nhà Niên Xuân Hoa, còn có đám người nịnh nọt tung hô Phúc Đoàn nhà đó đều toi đời.
Niên Xuân Hoa là một kẻ ngốc, nếu xảy ra chuyện thì đám con cháu trong nhà há chẳng phải bị vạ lây sao?
Bây giờ Lưu Thiêm Tài chỉ đơn giản là chán ghét Niên Xuân Hoa, Phúc Đoàn làm mưa làm gió, lại không muốn ra tay quá tuyệt tình, làm hại bọn Sở Phong, Sở Thâm và Đại Tráng.
Cuối cùng, Lưu Thiêm Tài nói: "Giờ tôi muốn phát lương để bọn họ xem xem, may mắn cái đéo gì? May mắn cục cứt chó! Bọn họ ngày ngày đều muốn bản thân may mắn, để xem cuối cùng lương được bao nhiêu?"
"Nếu kiểu nhắc nhở này mà bọn họ còn không hiểu, vậy thì đừng trách tôi."
Lưu Thiêm Tài và chú ba Sở nói xong, đám đội viên đã lưa thưa đến.