Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 429




Thế nhưng, bà hiện tại đâu còn như bà lúc trước. Bà hiện tại khó lòng xuống nước.

Cũng may, Niên Xuân Hoa còn có chân chó Vương Huỳnh.

Vương Huỳnh vác theo bụng bầu lớn, vỗ vỗ eo nói: "Đội trưởng, ông gấp cái gì chứ? Nhà thím Xuân Hoa chả lẽ lại thiếu mấy đồng đó? Anh tư Sở người ta đang làm ở hợp tác xã mua bán, mỗi tháng đều nhận lương đó."

Lưu Thiêm Tài nói: "Nếu đã như vậy, đợi ông ta tan làm quay về, để ông ta đến đưa tiền."

Niên Xuân Hoa cắn chặt răng, vậy không được...

Khoảng thời gian này, Sở Chí Nghiệp cũng không biết có chuyện gì, càng ngày càng tiêu tiên như nước. Nhà bà hiện tại ngoài mặt thì giàu có, nhưng thực chất bên trong không còn xu nào.

Nhờ vào "may mắn" của Phúc Đoàn mà nhà bà thỉnh thoảng nhặt được chút tiên, cũng rất nhanh tiêu sạch.

Trong nhà dầu, muối đều không còn, cũng chẳng ai trồng rau trong ruộng đất riêng, chỉ có thể nhờ vào "may mắn" của Phúc Đoàn mà nhặt mấy loại thú như con thỏ, gà rừng ăn bữa thịnh soạn.

Thỏ rừng, gà rừng ngon thật, nhưng quan trọng là, lòng tham không đáy.

Cả nhà giống như đám ăn mày, trông chờ đồ từ trên trời rơi xuống, lại sợ bị trong đội phát hiện nhà bọn họ tư lợi, muốn chiếm lợi ích của tập thể. Nghe thật khó chấp nhận.

Hiện tại, Niên Xuân Hoa lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bà cắn răng: "Đội trưởng... tôi, nhà ai mà chẳng có lúc khốn đốn? Những nhà khác, ví dụ như nhà ông năm Vương, bọn họ không phải cũng thiếu nợ đó sao?" "Chúng tôi qua một khoảng thời gian nữa trả, qua một khoảng thời gian nữa trả..."

Niên Xuân Hoa xấu hổ, gương mặt già không còn chút ương ngạnh nào như ban nãy.

Vương Huỳnh kinh ngạc nhìn bà một cái. Sao lại... nhà thím Xuân Hoa chả lẽ không có từng ấy tiên à? Đây quả thật không phải một con số nhỏ, nhưng nhà thím Xuân Hoa không phải có con búp bê may mắn Phúc Đoàn đó sao?

Lúc này, ông năm Vương cũng thấy không vui rồi.

Niên Xuân Hoa có phải bị khuyết não không vậy? Hồi trước trong đội vẫn cho nợ tiền, đội trước giờ chưa từng bức ép ai cả.

Bởi vì mọi người đều không có tiền, trong đội đều là mở một mắt, nhắm một mắt, cũng không thể bắt người ta đi cắt máu được.

Năm nay chỉ có mình Niên Xuân Hoa bị gọi tên, không phải chính vì bình thường bọn họ quá kiêu ngạo, tự tâng bốc mình lên tận trời đó sao? Lại còn muốn liên lụy đến bản thân mình nữa.

Ông năm Vương hừ một tiếng: "Niên Xuân Hoa! Nhà chúng tôi cũng thiếu nợ, nhưng mà nhà chúng tôi nghèo, nhà tôi không có phúc. Bà suốt ngày nói bà có phúc, Phúc Đoàn nhà bà có Phúc, sao nhà bà lại không có tiên cơ chứ?

"Sợ là bà đang cố ý móc tiền của đội trưởng để vào túi mình!"

Niên Xuân Hoa nghe lời này liền thấy khắp người lạnh run.

Lời này quá nặng rồi, nếu mà truyền ra ngoài, sẽ không giống việc bà ta suốt ngày rêu rao nhà mình có phúc. Niên Xuân Hoa biết rõ tội danh nào nặng, tội danh nào nhẹ.

Bà ta lập tức thức tỉnh: "Ai da, nhà chúng tôi nào có tiên, nhà chúng tôi... nhà chúng tôi giờ chẳng còn đồng nào cả."

Con dâu Lý Tú Cầm của bà sợ chuyện này liên lụy lớn, vội vã gào lớn: "Nhà chúng tôi quả thực không có tiền, trong nhà đều sắp không còn một hạt gạo rồi. Mỗi ngày ngoại trừ Phúc Đoàn được ăn trứng gà, những người khác đều đã rất lâu chưa được ăn cơm."

Lý Tuyết Cầm vừa nói vừa lau nước mắt: "Phúc cái gì chứ, một mình cô ta phú quý. Cái phúc hại cả gia đình ấy!"

Tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Nhà Niên Xuân Hoa chém gió tới tận trời như vật, hóa ra bên trong lại khốn khó tới độ này à?

Thực ra, đây cũng là lẽ đời. Hiện tại cũng đâu phải thời kinh tế phát triển, một nhà Niên Xuân Hoa ỷ vào "may mắn" đều trở nên biếng nhác. Ngoài nghèo đói thì còn làm gì còn kết quả nào khác?

Còn về tại sao Phúc Đoàn sống tốt à? Đó là vì của cải cả nhà Niên Xuân Hoa đều dùng để cung phụng cô ta đó.