"Chị con không có kẹo! Ở tuổi đó con bé đang thay răng, chúng ta đã sớm cất kẹo trong nhà, chúng ta liên không phạt chị con. Sau đó con lại cảm thấy chúng ta thiên vị chị con, chị con liên ngã xuống cầu thang, đầu đều bị vỡ."
Lưu Giai Ni tràn đầy đau khổ: "Mẹ và ba con chưa từng thiên vị ai, chỉ là conl Con cảm thấy người khác không chiêu chuộng một mình con, không nâng con lên trời, không đánh người trêu chọc con để cho con xem, để cho con trút giận thì đó chính là đối với con không tốt. Sau đó cả nhà chúng ta đều sẽ xui xẻo!"
"Sau đó, mẹ và ba con lần lượt gặp xui xẻo liền phát hiện ra vấn đề của con. Con là con ruột của chúng ta, tuy rằng chúng ta sợ hãi, nhưng cũng muốn làm người một nhà với con."
"Chúng ta tận tình khuyên bảo nói cho con, chị gái tuổi cũng còn nhỏ, các con đều là trẻ con, các con phải nhường nhịn lẫn nhau. Trên đời này không có ai sinh ra đã phải nhường ai, nâng đỡ ai. Con là người, chị gái con cũng là người."
Nhưng Phúc Đoàn không nghe.
Phúc Đoàn "may mắn" nghe theo cô ta thì sống, chống cô ta thì chết. Hơn nữa, bởi vì bản thân Phúc Đoàn lòng dạ hẹp hòi, loại "may mắn" này có thể làm cho bất kỳ ai chỉ cần cãi nhau với Phúc Đoàn một câu cũng có thể bị trừng phạt lớn lao.
"Cuối cùng, chị gái con ngã chết trong phòng tắm. Phòng tắm bằng phẳng, làm thế nào con bé chết được chứ? Con bé ngã chết trong phòng tắm. Đáng sợ giống như lúc mẹ nói con vài câu, sau khi ra ngoài liên bị một con chó điên đuổi cắn."
Lời nói của Lưu Giai Ni lộn xộn, vô cùng hỗn loạn.
Cô ấy đã không nói chuyện với mọi người trong một thời gian dài lại có quá nhiều oán hận.
Thế nhưng Lưu Giai Ni sẽ không sai, cô ấy đã sống cùng Phúc Đoàn sáu năm. Sáu năm cũng đủ để cô ấy hiểu được "may mắn" kỳ quái khó lường của Phúc Đoàn.
Tất cả những người trong đội sản xuất số 9 đều sợ hãi.
Có chút tâm tư nổi lên, trực tiếp liên tưởng đến một loạt chuyện lúc trước Sở Chí Quốc gãy chân, Trần Dung Phương bị rắn cắn. Cho dù ngay cả Sở Chí Mậu cũng nghĩ đến chuyện mình chỉ mắng Phúc Đoàn một câu đã bị đứt tay.
Sở Phong thấy vẻ mặt của mọi người đều sợ hãi, trong lòng cô hơi bình tĩnh.
Đây mặc dù là thế giới truyện may mắn, nhưng cũng là một thế giới chân thật, những người này đều có thật.
Tất cả mọi người đều có mắt, người khác có điều gì đó kỳ lạ thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Lần đầu tiên, lần thứ hai xui xẻo thì mọi người không nói, nhưng năm rộng tháng dài đều bởi vì một người mà gặp xui xẻo, trong lòng mọi người làm sao có thể không có ý kiến?
Lưu Giai Ni nói ra toàn bộ tức giận và không cam lòng, cô ấy rất muốn có được một đáp án.
Nhưng Phúc Đoàn chỉ cắn chặt môi, dù thế nào cũng không chịu nói.
Phúc Đoàn cảm thấy, mình có phúc, những người còn lại đều không có phúc. Vì sao phải so sánh cô ta với những người không có phúc đó? Cô ta luôn biết mình có khả năng thao túng một số việc, cô ta giống như một vị thân, những người làm cho cô ta không hài lòng sẽ phải gặp xui xẻo.
Đó không phải là điêu hiển nhiên sao?
Phúc Đoàn sụt sịt mũi muốn trở về, nhưng vừa nhìn thì đám người Sở Chí Mậu đã ôm lấy Nhị Ni và Đại Tráng cách xa cô ta tám mét.
Tất cả mọi người đều sợ Phúc Đoàn, không thể chọc vào đều muốn trốn tránh.
Một người run rẩy nói: "Vậy, vậy Phúc Đoàn đến xã chúng ta như thế nào?" Niên Xuân Hoa thì tức giận sôi máu. Phúc Đoàn... bà ta biết Phúc Đoàn có chút năng lực, nhưng kiếp trước Niên Xuân Hoa lại đi theo Phúc Đoàn hưởng thụ phúc lớn.
Bà ta ngoan cố nói: "Cô bịa đặt bừa bãi cái gì vậy! Cô nói mình là mẹ của Phúc Đoàn thì cô chính là mẹ của Phúc Đoàn sao? Cô có bằng chứng gì không?"
"Giám định quan hệ mẹ con, có thể không?" Lưu Giai Ny chất phác nói: "Tôi còn biết Phúc Đoàn sinh ra ở bệnh viện nào, biết sinh nhật của nó, hàng xóm trước kia của tôi cũng đều biết nó."
Niên Xuân Hoa:...
Lần này bà ta không thể phản bác lại.