Nhưng người phụ nữ này tự xưng là mẹ của Phúc Đoàn. Nếu Phúc Đoàn kia không phải là mồ côi, đội sản xuất số 9 của bọn họ nuôi cô ta thì sẽ là không danh chính ngôn thuận.
Lỡ như phải gánh trên lưng cái tiếng là bắt cóc hãy buôn người thì sẽ không tốt.
Điều tra, chuyện này nhất định phải điều tra!
Cán bộ thấy Niên Xuân Hoa vẫn còn muốn kéo quần áo của Lưu Giai Ni, mắng: "Niên Xuân Hoal Để cho người ta nói xong. Chẳng lẽ bà còn muốn đánh người sao? Ngày này qua ngày khác bà có thể đừng làm côn đồ gây rối được không? Bà đánh cô ấy, không sợ người nhà của cô ấy còn cả các thành viên trong đội của cô ấy đến đánh bà sao?”
"Mỗi ngày chỉ biết mắng chửi đánh đấm, mình lại không có bản lĩnh gì, gây họa cho đội sản xuất, không phải là chúng tôi đi giải quyết sao? Giống như lần trước chuyện của mấy người Triệu Mãnh vậy."
Vừa nghe thấy Triệu Mãnh, tay Niên Xuân Hoa run rẩy vài cái, vội vàng buông ra.
Lưu Giai Ni lúc này mới chân chính tự do, cô ấy sững sờ nhìn Phúc Đoàn bị mắng không tình nguyện ngừng khóc. Sợ hãi, sợ hãi và thù hận cùng nhiều loại cảm xúc trộn lẫn với nhau.
Cuối cùng, trên khuôn mặt của cô ấy biến thành một dòng sông, dòng sông từ những giọt nước mắt, chảy thành từng dòng trên khuôn mặt của cô ấy.
Lưu Giai Ni nói: "Phúc Đoàn, Tống Phúc, con khóc cái gì vậy? Sao con lại khóc, mẹ lại chọc con, lại làm cho con cảm thấy không vui sao?"
Đôi mắt mờ nhạt của cô ấy đảo qua, nhìn xung quanh: "Trong một lát nữa có phải sẽ có cái cây nào sẽ đổ xuống hoặc có một chiếc xe nào sẽ đâm vào mẹ không?” Làm cho Phúc Đoàn khóc hay không vui đều sẽ gặp phải xui xẻo.
Lưu Giai Ni sinh ra Phúc Đoàn cũng không thể hiểu được đạo lý này.
Trước kia, hễ làm cô ấy làm cho Phúc Đoàn khóc một chút, cho dù là đi xe đạp cũng có thể ngã xuống cống. Lưu Giai Ni xui xẻo đủ rồi, Phúc Đoàn chính là hoàng đế.
Cho dù là hầu hạ cô ta một chút không tốt, một chút không tỉ mỉ, đều sẽ bị cô ta trừng phạt.
Lưu Giai Ni xui xẻo đủ rồi, hiện tại cô ấy không sợ nữa. Nỗi sợ hãi trong đôi mắt của cô ấy đều biến thành nóng lòng muốn thử, mang theo ánh sáng kỳ quái, nói với Phúc Đoàn: "Không có việc gì, con để mẹ xui xẻo đi, mẹ không sợ, mẹ đã sớm muốn chết rồi."
"Chị gái con chết rồi, ba con cũng chết, mẹ ở bệnh viện hai năm, mẹ sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Mỗi ngày mẹ sống đều là đau khổ."
Phúc Đoàn cắn chặt môi dưới, không ngừng lui vê phía sau.
Lưu Giai Ni tay không vũ khí không biết là khóc hay cười. Niên Xuân Hoa thấy tình hình không tốt, giang hai tay muốn bảo vệ Phúc Đoàn: "Người phụ nữ này điên rồi!"
"Đúng, tôi điên rồi, từ ngày con gái tôi chết tôi đã điên rồi."
Nước mắt Lưu Giai Ni chảy dài, nhìn Phúc Đoàn mặc dù vàng gầy hơn rất nhiều nhưng vẫn "trắng nõn tròn trịa": "Mẹ và ba con đã sinh ra con thì đây là tội nghiệt của chúng ta! Còn chị gái con thì sao? Chị gái con đã làm gì sai chứ?!"
"Chị con chỉ lớn hơn con mấy tuổi, con là một đứa trẻ, chị con cũng là một đứa trẻ. Trẻ con thì làm sao không có lúc cãi nhau chứ? Mẹ nhớ lần đó, ba con đi công tác mang theo hai món đồ chơi khủng long về, con một cái, chị con một cái. Cũng bởi vì cái của chị con lớn hơn con một chút mà tối hôm đó, ở trong bếp chị con liền bị ngã, đồ chơi bị vỡ nát, chân chị gái con cũng bị gãy." "Một lần, chúng ta cho rằng là ngẫu nhiên, nhưng sau đó chúng ta phát hiện vốn không phải ngẫu nhiên."
"Chị gái con cãi nhau với con một lần, sẽ gặp xui xẻo một lần. Chị con lớn hơn con một chút, có đôi khi chúng ta đi làm bận, để con và chị con ở nhà chơi. Đợi đến khi chúng ta trở về, con sẽ đến tìm chúng ta tố cáo, nói chị gái không cho con ăn kẹo."