Thật ra bà ta vốn không có cách nào chống lại chuyện này, người khác hoàn toàn tin tưởng Lưu Giai Ni.
Lưu Giai Ni lại cất công chạy tới đây vu oan cho một đứa nhỏ làm gì chứ? Hơn nữa, lúc ấy Phúc Đoàn vừa nhìn thấy Lưu Giai Ni liền cố ý gào sống gào chết, điều đó không thích hợp tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Đứa nhỏ này trong lòng có tính toán.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, Phúc Đoàn này, ngay cả mẹ ruột đến gặp cô ta cũng bị vu khống là không phải mẹ ruột của cô ta, có thể là thứ tốt gì chứ? Không trách được lại xứng với Sở Học Văn và Sở Học Võ như vậy.
Phúc Đoàn nhạy bén nhận thấy mọi người chán ghét và sợ hãi mình.
Sự bất lực trong lòng Phúc Đoàn lần đầu tiên sâu đậm như vậy. Cô ta vặn vặn quần áo của mình, không biết nên xử lý chuyện trước mặt như thế nào.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, rõ ràng mọi người cũng biết cô ta có phúc, người đắc tội với cô ta sẽ bị xui xẻo, tại sao mọi người còn không đến nâng đỡ, nịnh nọt cô ta chứ?
Không nói nâng niu kính trọng thì ít nhất cũng đừng đề phòng cô ta giống đề phòng vị thần chuyên gieo rắc bệnh dịch như vậy.
Phúc Đoàn cắn môi dưới, Niên Xuân Hoa cực kỳ tức giận. Nhà bà ta có phúc lớn, kiếp trước bà ta được hưởng những chuyện tốt đẹp, những chuyện bà ta thật sự đã trải qua, trong lòng Niên Xuân Hoa chính là chân lý.
Suy nghĩ của bà ta làm sao có thể vì vài câu nói của Lưu Giai Ni mà dao động được chứ?
Niên Xuân Hoa tức muốn hộc máu nói: "Cô là mẹ ruột của Phúc Đoàn sao lại có thể làm như vậy? Không muốn nhìn thấy Phúc Đoàn sống tốt liền muốn ở chỗ này phá hủy cuộc sống của Phúc Đoàn sao? Trên đời này có người nào như cô không?”
Toàn thân Lưu Giai Ni đều bẩn thỉu, vẻ mặt cực kỳ bi thương, do uống thuốc quá lâu nên trạng thái tinh thân của cô ấy vừa nhìn đã biết là bị tổn thương.
Lưu Giai Ni nghẹn ngào nói: "Lúc trước tôi làm mẹ, không thực sự không hề có lỗi với Phúc Đoàn."
"Tôi làm quân mới cho Phúc Đoàn, tìm mọi cách làm đồ ăn cho nó. Có thể nói một trái tim thì tôi đã cho nó hơn một nửa. Nhưng miễn là tôi làm cho nó không hài lòng một chút, chẳng hạn như nó kiện chị gái mình mà tôi không hung hăng đánh đập chị gái nó thì tôi sẽ gặp xui xẻo."
"Người khác nói làm bạn với vua như làm bạn hổ. Tôi làm bạn với con gái cũng giống như gần hổ. Làm mẹ như vậy, các người có ai làm được không?"
Lưu Giai Ni đỏ mắt, cô ấy rơi vào một tình tiết tự chứng thực nào đó, rơi nước mắt hỏi những người xung quanh: "Để các người đến làm mẹ như vậy, các người có ai làm được không?”
Người được hỏi có chút bối rối sợ hãi, cuống quít xua tay.
Lưu Giai Ni lại hỏi người khác: "Cô có thể làm được không?"
Người nọ hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: "Cô cũng đừng dọa tôi, tôi nào dám làm mẹ của Phúc Đoàn chứ?" Cô ấy thật sự bị dọa. Giống như sợ Lưu Giai Ni ném Phúc Đoàn cho cô ấy vậy, cô ấy vội vàng nói: "Nhìn xem bây giờ bác hai của Phúc Đoàn có kết cục gì? Lý Tú Câm đối với Phúc Đoàn tốt biết bao, hiện tại không phải cũng bị đánh thành như vậy sao? Tôi không dám."
Cô ấy cũng không muốn bị đánh đập và chửi mắng mỗi ngày.
Hôm nay là ngày vui của Sở Chí Bình, nhưng người phụ nữ này lại không lựa lời nói ra những lời "bây giờ Sở Chí Bình có kết cục gì”, cũng không ai phản đối.
Gia đình sở Chí Bình tốt như vậy đều bị chia rẽ, hai đứa con trai cũng không có người quan tâm, giống như những tên côn đồ. Con gái lại không thân với Sở Chí Bình.
Tuy rằng đám cưới lần hai là chuyện vui, nhưng cũng không ai hâm mộ.
Đại đa số đội viên đều giống như suy nghĩ của người phụ nữ này, cẩn thận ngẫm lại, mỗi lần Phúc Đoàn ở nhà làm loạn, trẻ con trong nhà đều bị đánh. Lý Tú Cầm mỗi ngày đều chải tóc cho cô ta, đối tốt với cô ta nhưng khi bảo cô ta rửa bát thì vẫn bị đánh.