Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 408




Đại Tráng liếc mắt nhìn thật sự rất xem thường, cô ta thật phiền phức.

Trong khoảng thời gian này Đại Tráng hiểu không ít chuyện, biết từng đường kim mũi chỉ đều là tiền, những cái bát bị đập vỡ kia tất cả đều mua bằng tiền.

Cho nên, cậu bé bắt đầu ghét và căm hận Phúc Đoàn dẫn đến gia đình không yên.

Có Đại Tráng làm gián đoạn một như vậy, một ít đội viên suýt chút nữa bị Phúc Đoàn dẫn theo đều phục hồi lại tỉnh thần.

Đúng vậy, Phúc Đoàn đáng thương, nhưng những đứa nhỏ của nhà Niên Hoa Xuân vốn không đáng thương sao?

Tài nguyên trong nhà cũng chỉ có bấy nhiêu như vậy, Phúc Đoàn muốn ăn nhiều chiếm đoạt tất cả tài nguyên trong nhà, những đứa nhỏ vô tội còn lại thì thế nào? Làm thế nào ba mẹ của những đứa trẻ còn lại làm sao có thể cam tâm tình nguyện được chứ?

Trên đời này, mỗi người đều đáng thương.

Không phải là ai đáng thương thì người khác sẽ cam tâm tình nguyện nhường đường cho người này.

Một số đội viên tỉnh lại, càng kiêng ky Phúc Đoàn hơn. Suy nghĩ của đứa trẻ này quá lệch lạc, những lời nói tâm địa gian xảo này khiến cho những người lớn như bọn họ cả đời chỉ giao tiếp với đồng ruộng suýt chút nữa đều bị cô ta làm lạc đường.

Một số người theo bản năng lui về phía sau một bước, cách xa Phúc Đoàn một chút.

Phúc Đoàn ngàn vạn lần không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy. Lý Tú Cầm biết rõ chân cô ta bị thương, còn để cho cô ta rửa bát, đó không phải là xấu sao, chính là nên đụng phải chuyện xui xẻo này sao?

Tại sao bà nội dạy giỗ Lý Tú Cầm một trận còn có thể làm cho cô ta bị mọi người ghét bỏ đây?

Ngay khi Phúc Đoàn suy nghĩ trăm lần cũng không giải thích được, trong lòng uất ức lại khó chịu thì Lưu Giai Ni đã tránh thoát khỏi Niên Xuân Hoa hung dữ.

Lưu Giai Ni gần từng chữ nói: "Vì sao tôi lại bịa đặt cho Phúc Đoàn ư? Bởi vì tôi là mẹ ruột của Phúc Đoàn."

Cái gì?

Tất cả mọi người đều sững sờ, Phúc Đoàn cũng mới nghe được giọng nói quen thuộc này. Cô ta theo bản năng nhìn lại, hai mắt Phúc Đoàn mở to.

Đó thực sự là mẹ cô tai

Giờ phút này Phúc Đoàn không có vui sướng, chỉ có sự thù hận và bối rối.

Cô ta luôn cảm thấy Lưu Giai Ni muốn nói số chuyện không tốt, Phúc Đoàn theo bản năng muốn đẩy Lưu Giai Ni đi, nhưng cô ta tay ngắn chân ngắn, sao lại đẩy ra được chứ?

Vì thế trong tình thế cấp bách Phúc Đoàn lại há miệng gào sống gào chết, rồi khóc lớn.

Bây giờ dù sao cô ta cũng là một đứa trẻ, giống như muốn dùng tiếng khóc thê lương của mình che lại lời nói của Lưu Giai Ni trong chốc lát, hoặc là muốn dùng tiếng khóc để cho người ta giúp ngăn cản Lưu Giai Ni.

Thế nhưng, giờ phút này không ai ngăn cản Lưu Giai Ni.

Mọi người đều có mắt, có thể nhìn, có tai để có thể lắng nghe.

Phúc Đoàn này ăn mặc sạch sẽ, ngoại trừ dính một ít đầu mỡ do vừa rửa chén ra thì quần áo vừa vặn lại nhìn rất đẹp. Mặt cô ta tuy vàng và gầy đi một chút nhưng vẫn mập hơn tất cả trẻ con nhà Niên Xuân Hoa. Còn Lưu Giai Ni thì sao?

Gần hai năm sống trong bệnh viện tâm thần làm cho cô ấy gầy như một mảnh giấy, quần áo trên người bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc, tóc đều đã chuyển sang màu hoa râm.

Quan trọng nhất là Lưu Giai Ni có một mình, dù thế nào cũng không có khả năng làm hại Phúc Đoàn.

Vì thế có đội viên bị tiếng khóc gào thét chói tai của Phúc Đoàn làm cho không chịu nổi liền hét to một tiếng: "Đừng gào thét nữa! Mỗi ngày gào khóc cái gì không biết. Người ta còn chưa làm gì mày, mày đã khóc rồi. Tốt xấu gì cũng nghe người †a nói xong đã."

Phải.

Một cán bộ ủy ban đội cũng nhận ra tình huống này không đúng, nghiêm túc nói: "Để người ta nói hết đi."

Người này suy nghĩ, lúc trước Phúc Đoàn đến đội sản xuất số 9 là bởi vì được đặt ở công xã, là một đứa bé mồ côi.