Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 318




Ra tay đánh người không biết nặng nhẹ, chuyện có người chỉ muốn dạy dỗ cho đối phương một chút lại lỡ đánh chết người ở đâu cũng có.

Phúc Đoàn không dám ngước mắt lên, lo lắng sẽ nhìn thấy biểu cảm chỉ trích, chán ghét của người khác.

Chú ba Sở nói: "Hiện giờ đã biết vì sao tao tát mày mấy cái chưa? Mày bị đánh, hoàn toàn không oan. Hơn nữa, Phúc Đoàn, đừng tưởng tao không biết mày ở nhà Niên Xuân Hoa có chút chuyện là lại khóc, mày vừa khóc, những đứa bé còn lại đều sẽ bị đánh."

"Những đứa bé đó đều là anh chị em của mày, Niên Xuân Hoa mang hết trứng gà, đường đỏ trong nhà cho mày ăn, chuyện này người ngoài như tao không thể nói gì, không liên quan gì đến tao."

"Nhưng mài! Những đứa bé đó đều là cháu trai, cháu gái của tao, bọn nó không có trứng gà ăn, cũng không có đường đỏ để uống thì thôi đi, nếu bởi vì mày mà ngày nào cũng phải kêu khóc, bọn nó bị đánh suốt, mày chống mắt lên xem nhà họ Sở bọn tao có tìm mày và Niên Xuân Hoa gây phiền toái không."

Mấy lời cuối này của chú ba Sở, lại nhìn Niên Xuân Hoa. Niên Xuân Hoa chưa từng thấy chú ba Sở hung dữ như thế bao giờ, hiện tại bà ta không còn chút ngoan cố nào, không dám nói lời nào.

Thấy đã dạy dỗ đủ rồi, chú ba Sở chỉ một góc bên cạnh, nói với Phúc Đoàn: "Cút qua đó quỳ đi."

"Nhanh lên!" Chú ba Sở hét lên, Phúc Đoàn ăn trứng gà, đường đỏ nhà họ Sở, một người lại chèn ép đám nhỏ nhà họ Sở giống như con ở, vậy cô ta cũng nên tuân thủ quy củ của trưởng bối nhà họ Sở đi.

Phúc Đoàn không dám không đi, bước tay nhỏ, chân nhỏ đi vào trong góc quỳ xuống. Cô ta chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, rõ ràng mình có phúc...

Hôm nay cô ta chỉ ăn mấy cái tát của chú ba Sở, nhưng mà, bọn nhỏ nhà họ Sở, ví dụ như Nhị Ni, ví dụ như Đại Tráng... Bởi vì cô ta mà không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.

Diệp Công thấy chú ba Sở không còn tức giận, nhanh chóng xin lỗi.

Nói đến việc Cố Đình Sâm nói ra lời muốn giết chết Sở Phong, nếu là sau này đã là uy hiếp an nguy người khác, nhưng mà Cố Đình Sâm cũng chưa đụng tới Sở Phong đã té ngã.

Chuyện này đúng là không dễ xác định.

Cho dù cảnh sát tới, Cố Đình Sâm mới mười hai tuổi, đứa trẻ mười hai tuổi cũng có thể không nói gì.

Vì thế, đám người Sở Chí Quốc cũng không thể túm lấy chuyện này không bỏ.

Lúc này, bác sĩ cẩn thận thò đầu vào, vốn dĩ vừa rồi cô ấy nên tiến vào, nhưng vừa rồi không khí nơi này quá đáng sợ, bác sĩ lo cảm xúc bọn họ kích động sẽ làm loạn ầm ï nên chờ đến giờ mới vào.

Bác sĩ tiến vào: "Ai là người nhà của Cố Đình Sâm?”

"Là tôi." Diệp Công đứng lên, mái tóc bạc như nhuộm, tinh thần mạnh mẽ, thoạt nhìn quả thật khác với người nhà quê.

Bác sĩ đi tới kiểm tra tình huống của Cố Đình Sâm rồi mới nói: "Cậu bé trúng độc rắn, không tìm được rắn. Nhưng đưa lên bệnh viện thành phố cũng không kịp nữa, lúc ấy chúng tôi chỉ có thể lấy mấy bức hình rắn cho cậu bé xem, sau khi cậu bé mơ hồ phân biệt được thì chúng tôi tiêm vào huyết thanh độc rắn tương ứng."

"Hiện tại xem ra, huyết thanh độc rắn này đã đúng bệnh." Bác sĩ đổi hướng: "Nhưng mà, lúc đưa cậu bé tới đã muộn rồi, chậm trễ thời gian trị liệu. Thần kinh của cậu bé đã tê liệt, nói cách khác..."

Diệp Công có hơi đứng không vững. Bác sĩ dừng một chút, vẫn nói: "Nói cách khác, sau này có thể mặt cậu bé sẽ bị liệt. Người nhà không cần quá đau buồn, tiến hành trị liệu khôi phục nhiều một chút thì có thể khôi phục một ít, nhưng khôi phục tới trình độ nào thì không chắc chắn, cơ bản sẽ không khôi phục được hoàn toàn."

Có nghĩa là, tiến hành trị liệu khôi phục tử tế, hẳn sẽ không đến mức mắt híp miệng méo, nhưng không có khả năng điều khiển cơ bắp trên mặt như người bình thường.