Bác sĩ nhanh chóng nói: "Còn có chân của cậu bé, sau này không thể làm vận động viên nữa. Trong khoảng thời gian này không thể chạm vào nước, bó thạch cao tròn ba tháng mới được."
"Người nhà còn muốn hỏi vấn đề gì không?"
Diệp Công lắc đầu, bác sĩ xoay người rời đi.
Sở Phong nghe thấy lời này, bó thạch cao ba tháng, xem ra ngày tháng Cố Đình Sâm sống ở đội sản xuất thứ chín cũng không thể tác oai tác quái nữa, chuyện Sở Phong bị đè trên đất mà đánh sẽ không xảy ra nữa.
Hơn nữa, Cố Đình Sâm cũng đã vậy rồi, rất khó đạt được thành tựu đời trước.
Diệp Công nản lòng đi ra ngoài, nếu Cố Đình Sâm là cháu ruột của ông ấy, tuy ông ấy đau lòng, nhưng cũng cảm thấy Cố Đình Sâm bị trừng phạt đúng tội.
Nhưng Cố Đình Sâm không phải cháu ruột của ông ấy.
Chuyện này, ông ấy cần gọi điện thoại nói với nhà họ Cố.
Phòng thường trực bệnh viện.
Bệnh viện địa phương nhỏ chỉ có điện thoại tay, Diệp Quân Chi ngồi ở sô pha, nhìn Diệp Công nặng nề sử dụng điện thoại quay tay.
Diệp Quân Chi cũng không khỏi nhấp môi, không biết nhà họ Cố hiện giờ sẽ làm như thế nào?
Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Quân Chi càng ngày càng xem thường diễn xuất của Cố Đình Sâm. Thời đại này gió nổi mây trôi, cho dù ở thủ đô cũng thay đổi hướng gió liên tục trong sớm chiều, Diệp Quân Chi trưởng thành sớm, tuy mới chín tuổi, nhưng cũng không ăn chơi trác táng, chỉ biết ăn uống như vậy. Cậu bé biết nếu mình sinh ra sớm hơn một chút, có lẽ khi hơi lớn, cũng sẽ đi qua các nơi gian khổ, chịu đựng các loại khổ sở khó có thể tưởng tượng.
Diệp Quân Chi quý trọng cuộc sống hiện tại.
Nhưng cậu bé cũng từng nghe ông nói với người ta, thời cuộc chưa ổn định, tương lai như thế nào cũng khó mà nói.
Người ngu ngốc, mù quáng tột độ như Cố Đình Sâm, bắt nạt một đứa bé, lại ăn nhịp với đứa bé kia, dám gây ra tai họa động trời như thế, theo Diệp Quân Chi thấy, cậu ta rất có khả năng sẽ vì sự ngu xuẩn và ác độc của mình mà làm liên lụy đến gia tộc.
Diệp Quân Chi không hy vọng nhà họ Cố ra mặt giúp Cố Đình Sâm, nhưng mà, dù sao Cố Đình Sâm cũng là con cháu nhà họ Cố, ai biết nhà họ Cố nghĩ như thế nào?
Lúc này, tiếng chuông tổng đài vang lên, giọng điệu mềm mại của nhân viên chuyển tiếp nói xin chào, Diệp Công nói với cô ấy chuyển tiếp qua một số điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại đã được chuyển.
Một giọng nữ lễ phép vang lên: "Xin chào, nơi này là..."
Diệp Công nói: "Hồng Tuệ, là chú."
Diệp Hồng Tuệ, cũng chính là mẹ của Cố Đình Sâm kinh ngạc nói: "Chú sáu, không phải chú đi công tác sao? Sao lại bỗng nhiên gọi điện thoại đến đơn vị của cháu thế?"
"Nói ra thì rất dài." Diệp Công không có thời gian hàn huyên, lại là điện thoại của đơn vị, thu phí nên cũng không tiện. Còn gọi thêm một chút thì hộ sĩ ở cửa phòng thường trực có thể dùng ánh mắt xé xác ông ấy mất.
Diệp Công nói ngắn gọn, không chút bất công, nói ra chuyện Cố Đình Sâm vì bênh vực Phúc Đoàn, chạy tới muốn đánh Sở Phong, cuối cùng ngược lại chịu thiệt, ngã ở dưới sườn dốc, đùi phải gấy xương, mặt bị rắn độc cắn một cái, tuy rằng không mất mạng nhưng để lại di chứng mặt liệt.
Diệp Hồng Tuệ nghe vậy, hít sâu mấy lần, tâm trạng cũng chập chùng theo lời Diệp Công nói.
Cuối cùng, Diệp Công nói: "Chuyện này, thật ra ta cảm thấy không liên quan gì đến cô bé nhà người ta, cô bé kia là người bị hại."
Diệp Công hiện tại vẫn cứ vô cớ không thích cả nhà Sở Chí Quốc, Sở Phong, nhưng ông ấy phẩm đức đoan chính, ăn ngay nói thật, không thêm mắm dặm muối chút nào.
"Bây giờ chú gọi cho cháu là muốn hỏi cháu xem, chuyện này cháu muốn làm như nào?" Diệp Công nói: "Nếu cháu muốn ra mặt thay con trai, chú sẽ giúp cháu nói với đội trưởng của bọn họ, tùy tiện dạy dỗ cô bé kia vài câu là được, nếu hơn thì quá ỷ thế hiếp người."