Hiện giờ, trong lòng Phúc Đoàn nghẹn lửa giận, tức giận cúi đầu, không muốn trả lời chú ba Sở.
Chú ba Sở lại không bỏ qua cho cô ta, chuyện hôm nay, nếu Phúc Đoàn không làm "tay sai phản quốc" dẫn đường thì sẽ không xảy ra mối họa này.
Nếu Cố Đình Sâm chết ở chỗ này, nếu Sở Phong chết ở chỗ này, sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho đội sản xuất chứ? Người nhà, ba mẹ bọn họ sẽ khổ sở cỡ nào chứ?
Ông ấy lại tát cho Phúc Đoàn một cái nữa: "Nói!"
Phúc Đoàn chu môi, không chịu nổi, phải mở miệng, chú ba Sở lại nhìn ra đồ tồi Phúc Đoàn này đến giờ vẫn còn muốn ngoan cố, lại tát thêm một cái nữa: "Nói nhanh lên!"
Phúc Đoàn không dám chậm trễ: "Nhớ, nhớ rõ."
Chú ba Sở lại nói: "Được, nếu mày còn nhớ rõ, vậy mày phải biết, làm người không thể vong ân phụ nghĩa. Tao hỏi mày, sáng nay Sở Phong làm gì đắc tội mày?”
Phúc Đoàn vốn dĩ rất thẹn thùng, nhưng sợ nói chậm sẽ bị đánh, chỉ có thể nói: "... Chị Phong nói người trong đội nói Sở Học Văn, Sở Học Võ thích cháu."
"Còn gì nữa?" Chú ba Sở hỏi.
Còn có thể có cái gì nữa? Phúc Đoàn lắc đầu: "Hết rồi."
"Có nghĩa là, hai đứa mới chỉ lời qua tiếng lại, mày đã dẫn Cố Đình Sâm mười hai tuổi đi đánh Sở Phong năm nay bảy tuổi? Anh chị em nói mấy câu, chúng mày đã muốn kêu đánh kêu giết người ta?"
Chú ba Sở cao giọng nói: "Mấy tin đồn nhảm nhí đó, tao cũng nghe thấy rồi, tao đang định hôm nào đó tìm bà nội mày nói chuyện này, nếu tao nói lại lời của người trong đội, có phải mày cũng muốn dẫn theo Cố Đình Sâm tới đánh tao không?"
Mặt Phúc Đoàn sưng to, quỳ gối trên mặt đất bệnh viện trước mặt mọi người, không dám ngẩng đầu lên: "Không phải."
Không ai đồng tình với Phúc Đoàn.
Con nhóc này quá biết gây hoạ, may mà chuyện hôm nay không gây ra mạng người, nếu làm ra mạng người, trên lưng Phúc Đoàn sẽ gánh hai mạng người cộng thêm cả đời Triệu Tam Muội.
Chú ba Sở tiếp tục nói: "Làm người, không thể vong ân. Lúc trước mày không nơi nương tựa đi tới đội sản xuất thứ chín, Sở Chí Quốc, Trân Dung Phương nuôi mày lâu như vậy, không còn đủ cơm ăn mới đưa mày đến công xã, chẳng lẽ còn nuôi mày ra thù hận à? Mày gọi Sở Phong một câu chị gái, hiện tại chỉ bởi vì vài câu cãi nhau, mà dẫn theo con trai đi đánh chị gái mày sao?"
Chú ba Sở dạy dỗ Phúc Đoàn ở đây, có không ít người vây quanh bên ngoài cửa phòng xem.
Vốn dĩ họ còn cảm thấy đánh một đứa trẻ có phải quá đáng hay không, nhưng cẩn thận nghe xong, mọi người đều lắc đầu, trên thế giới còn có người lòng lang dạ sói như vậy à?
Đây là người sao? Còn không bằng súc sinh.
Chú ba Sở đi đến trước giường bệnh của Cố Đình Sâm, Cố Đình Sâm cho rằng ông ấy muốn đánh mình, lại không thể biểu cảm được, nói chuyện không rõ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy đi tới.
Chú ba Sở không đánh Cố Đình Sâm, chỉ kéo cánh tay Cố Đình Sâm ra cho mọi người so sánh.
Rồi lại kéo cánh tay Sở Phong ra cho mọi người so sánh. Chỉ thấy cánh tay Cố Đình Sâm ước chừng to hơn hai vòng so với cánh tay Sở Phong, dưới sự so sánh, cánh tay Sở Phong còn mảnh hơn cành củi. Nam nữ trời sinh thể lực chênh lệch.
Mười hai tuổi và bảy tuổi chênh lệch nhiều tuổi.
Không ít người đều suy nghĩ, Cố Đình Sâm rất âm hiểm, cố ý đi đường vòng lên núi, còn không phải muốn tránh khỏi tầm mắt của mọi người để hung hăng đánh, thậm chí còn giết Sở Phong sao?
Diệp Công không còn mặt mũi nào nhìn người khác, cúi đầu, tấm lưng luôn thẳng thắn giờ lại hơi cong.
Ngay cả Niên Xuân Hoa cũng không dám nói cái gì nữa.
Chú ba Sở nói với Phúc Đoàn: "Nhìn xem, đây là sự chênh lệch giữa một đứa con trai mười hai tuổi và một bé gái bảy tuổi, nếu không phải hôm nay chúng mày không thực hiện được, rất có khả năng chúng mày đã đánh chết Sở Phong!"