Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 243




Lúc này Sở Học Văn và Sở Học Vũ hoàn toàn không hiểu có một mùa đông vì giặt quần áo bọn họ, vì bọn mà mẹ lo lắng khắp nơi hạnh phúc đến cỡ nào, bọn họ vội vàng làm quân chủ lực của nuông chiều Phúc Đoàn, không cẩn thận đánh mất một số thứ quý giá.

Gió nhẹ châm chậm, Sở Phong và Sở Thâm trên đường đi về nhà.

Hai anh em đang nói chuyện, bỗng nhiên, phía sau truyên đến cộc cộc cộc tiếng bước chân, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gần, mục đích chính là bọn họ chỗ này.

Sở Phong và Sở Thâm quay đầu lại, Phúc Đoàn tóc tai bù xù, cánh tay bắp chân nhỏ nhanh chóng chạy đến nơi này.

Sở Thâm chán ghét nhíu mày: "Con bé lại tới đây làm cái gì?" Thể chất tốt như vậy?

Phúc Đoàn bị heo đâm vào còn có thể bước đi như bay? Sở Thâm nghĩ, giống như Phúc Đoàn không có bị đâm vào, cô bé ngã sấp xuống xuống dưới, mặc dù bị phân heo đổ lên người, nhưng thực sự chỉ chịu trây da một chút.

Sở Phong cũng không biết toan tính Phúc Đoàn, vô thức muốn cách xa Phúc Đoàn một chút.

Phúc Đoàn lại thở hồng hộc: "Chị Phong... Sở Phong, em tìm chị có chuyện!"

Sở Thâm không khách khí oán giận trở về: "Chúng ta không có chuyện gì muốn nói với em."Bọn họ cũng không phải bạn bè, bọn họ và Phúc Đoàn xảy ra bao nhiêu chuyện? Sở Thâm tự nhận mình không biết kiêm chế tốt như vậy.

Phúc Đoàn cũng đã đứng vững trước mặt Sở Phong, cô bé xích lại gần Sở Phong, thanh âm rất nhỏ nói: "Em biết bí mật của chị!"

Sắc mặt Sở Phong khẽ động, Phúc Đoàn làm nữ chính phúc khí, biết bí mật của cô? Là lừa cô sao? Hay là phúc khí của Phúc Đoàn lại cho cô bé gợi ý?

Mặt Sở Phong trắng nõn, đôi mắt trong veo, lẳng lặng nhìn về phía Phúc Đoàn, trong đôi mắt tròn của Phúc Đoàn tràn ngập đầy căm phẫn và oan ức, bên trong giống như có một đám lửa, muốn thiêu đốt Sở Phong.

Với tuổi tác và tâm trí của Phúc Đoàn, không có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, Sở Phong lập tức đưa ra đánh giá, Phúc Đoàn thực sự biết thứ gì.

Đã như vậy, Sở Phong cũng đồng ý cùng Phúc Đoàn trò chuyện một chút.

Cô nói với Sở Thâm ở đối diện: "Anh, em đi nói mấy câu với Phúc Đoàn."

Sở Thâm không vui, Phúc Đoàn người này quá xấu xa, hơi không bằng Phúc Đoàn ý sẽ không may, cậu ấy cũng không muốn em gái tiếp xúc cùng Phúc Đoàn.

Nhưng Sở Phong ý đã quyết, Sở Thâm không ngăn cản được, chỉ có thể lặng lẽ nói với Sở Phong: "Em cẩn thận một chút, đừng đứng cùng con bé dưới tán cây, vách đá, bờ ruộng hay bên cạnh những chỗ nguy hiểm này."

Ý này, quả thực Phúc Đoàn lấy bệnh dịch đến để phòng. Không có cách nào, ai kêu "phúc khí" Phúc Đoàn có thù tất báo, ở mọi chỗ? Trong lòng Sở thâm nghĩ, những người bình thường này như bọn họ, không muốn liên quan nhiều với loại người này.

Phúc Đoàn nếu là quỷ, vậy thì tiếp xúc với quỷ, Phúc Đoàn nếu là tiên, vậy thì tiếp xúc cùng tiên, ở đây làm giảm chiều không gian bắt nạt những người bọn họ thì có gì tài ba? Trong lòng Sở thâm rất ghét kẻ bắt nạt kẻ yếu như Phúc Đoàn.

Phúc Đoàn mặc dù nghe không được Sở Thâm đang nói cái gì, nhưng cô bé có thể nhìn thấy sự phòng bị trên mặt Sở Thâm, tủi thân trong lòng nặng hơn.

Hai người tới một chỗ trên đất trống, sau khi Sở Phong xác nhận xung quanh an toàn, mới nói với Phúc Đoàn: "Em muốn nói gì cứ nói đi, nhưng chị không có quá nhiều thời gian, em nói nhanh một chút."

Phúc Đoàn nhìn cô, mặt trắng nõn mượt mà tức giận đến đỏ lên, đôi bàn tay nhỏ trắng như phấn, thanh âm trẻ con lúc này không có một chút trong trẻo như trước, phẫn nộ nói: "Chị rốt cuộc là ai?"

Sở Phong bình tĩnh nhìn cô bé: "Chị nghe không hiểu em đang nói cái gì."

Bây giờ là Phúc Đoàn chạy đến tìm cô, không phải Sở Phong muốn tìm Phúc Đoàn phân tích lòng của mình, cô không cần thiết tiết lộ mình.