Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 242




"Dạ." Hai người Sở Học Văn gật đầu qua loa.

Bạch Giai Tuệ nhìn ra bọn họ qua loa, vẫn nói: "Học Văn, Học Vũ, gần đây sao mẹ không thấy các con chơi cùng Tam Ny? Các con là anh em, là huyết thống thân nhất, cần phải cùng nhau giao tình cảm nhiều hơn."

Lời còn chưa nói hết, Bạch Giai Tuệ nhạy bén phát hiện ánh mắt Sở Học Văn và Sở Học Vũ lóe lên một tia phiên phức, không biết là cô ấy phiền phức hay là Sở Lê phiền phức.

Giọng nói Sở Học Văn thô thiển: "Biết rồi!" Giọng nói kia cứng rắn tựa như có thể đập chết người.

Bạch Giai Tuệ nhíu mày: "Các con có ý gì? Không muốn nói chuyện với mẹ?"

Nhìn thấy mẹ nhíu mày, Sở Học Văn vẫn sợ hãi, cậu ấy nói: "Mẹ, ý con không phải như vậy, con là... Dạ, chúng con đều không muốn chơi với Tam Ny, hôm nay chúng con gọi Tam Ny giúp chúng con vắt quần áo, em ấy còn không muốn chứ!"

Bộ dạng này, cắn răng nghiến lợi, đã mang theo mấy phần tức giận.

Bạch Giai Tuệ cau mày, dò xét hai đứa con trai mình, rất muốn biết bọn họ rốt cuộc uống thuốc mê gì, cô ấy nói: "Trời lạnh như vậy, quần áo của các con mẹ không phải đều giặt sạch rồi sao? Các con giặt quần áo cho ai? Phúc Đoàn?"

Cô ấy vừa thấy quần áo Phúc Đoàn phơi trên đập.

"Nếu là giặt quân áo cho Phúc Đoàn, Phúc Đoàn giúp các con đi phơi sao?"

Sở Học Văn, Sở Học Vũ sững sờ: "Không có."

Bạch Giai Tuệ cao giọng, tăng thêm giọng điệu: "Các con giặt quần áo cho Phúc Đoàn, không gọi Phúc Đoàn đến phơi giúp, trời lạnh như vậy gọi Tam Ny đi phơi? Tam Ny không đồng ý, hai các con làm anh, lại căm ghét Tam Ny? Dựa vào cái gì Tam Ny phải phơi quần áo cho các conl" “Trên đời còn có đạo lý như vậy?”

"..." Sở Học Văn và Sở Học Vũ nói không nên lời, dù sao bọn họ cảm thấy Phúc Đoàn đáng yêu xinh đẹp, trắng nõn mượt mà, cán cân trong lòng bọn họ, tự nhiên nghiêng về phía Phúc Đoàn.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy Phúc Đoàn đáng yêu như thế, bọn họ căn bản không đành lòng để Phúc Đoàn làm những chuyện này, mà Tam Ny... Đứa bé gái trong đội nữ chẳng phải đều làm những thứ này sao?

Lời này, Sở Học Văn và Sở Học Vũ không dám nói ra, bọn họ nhìn ra được Bạch Giai Tuệ không hề cưng chiều Phúc Đoàn giống Niên Xuân Hoa, lời nói này khả năng bọn họ phải gặp tai họa.

Bạch Giai Tuệ tận tình khuyên bảo nói: "Các con đối xử với Phúc Đoàn tốt, mẹ không phản đối, nhưng các con từ đầu đến cuối phải biết, Tam Ny và các con mới là từ một bụng chui ra, sau này các con mới là anh em giúp đỡ lẫn nhau. Các con còn không phân biệt được người thân như vậy, mẹ sợ các con về sau phải hối hận."

Phải rơi vào tình trạng người cô đơn.

Đáng tiếc những lời này, Sở Học Văn và Sở Học Vũ đều nghe không lọt tai.

Bạch Giai Tuệ nói một lúc, thấy bọn họ tập trung tinh thần một lòng chạy tới chỗ Phúc Đoàn, trong lòng cũng nghĩ phí lời.

Để sau đi.

Mọi người có số phận của mình, bây giờ Sở Học Văn và Sở Học Vũ còn nhỏ, ghét người mẹ này ở riêng, cô ấy không có cách nào, nhưng nếu như bọn họ ghét Tam Ny, cho dù thân là mẹ Bạch Giai Tuệ, cũng cảm thấy lòng hai người bọn họ lòng có chút xấu, quá hẹp hòi, quá hồ đồ rồi.

Cô ấy sẽ hết sức dạy bọn họ, uốn nắn tư tưởng của bọn họ, nhiều, cô ấy cũng không làm được —— Lúc này Bạch Giai Tuệ, đối với con mình vẫn có một tình thương của mẹ. Nhưng ở sâu trong trái tim cô ấy, vẫn nảy một vạn hạt giống thất vọng.

Đối với một tình yêu thương của người mẹ mà nói, dù là con tự tay gieo xuống cho cô ấy một vạn hạt giống thất vọng, cô ấy cũng sẽ không để một vạn hạt giống nảy mầm, nhưng nếu như quá mức, một vạn hạt giống đồng thời trở thành đại thụ che trời, chỉ sợ người mẹ cũng phải thất vọng tự bảo vệ mình.