Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 244




Lùi một vạn bước nói, phúc khí của Phúc Đoàn phúc giống như bug, cũng có loại bug nghịch thiên này, cô là một người xuyên không thì tính là gì?

Sở Phong rất cẩn thận, cô lo lắng Phúc Đoàn sẽ dùng thiết bị gì ghi lại lời cô nói, nếu như đầu óc cô đần một chút thành thật nói với nhau, chẳng phải xong sao?

Mặc dù trong đội ngoại trừ trường học, bây giờ đèn điện cũng không có phổ biến, nhưng ở trước mặt Phúc Đoàn thuận theo cô bé thì phát đạt chống lại cô bé thì người mất, Sở Phong không có một khắc buông lỏng.

Phúc Đoàn dù thế nào cũng là đứa nhỏ, cô bé thấy Sở Phong không thừa nhận, không cách nào kiêm chế tức giận trong lòng: "Chính là chị, chị nhất định biết em có phúc khí lớn theo, cố ý nhằm vào em ở khắp nơi."

"Chị không biết em đang nói cái gì, em có phúc khí lớn gì, chị không nhìn ra." Sở Phong trả lời.

Phúc Đoàn: ”..."

Cô bé cảm giác tim bị đâm hai nhát, Phúc Đoàn ghét nhất chính là người khác nói cô bé không có phúc.

Sở Phong bây giờ thậm chí không thừa nhận cô bé có phúc khí lớn? Cô sao lại gian xảo như thế, có mưu tính.

Phúc Đoàn càng xác định Sở Thâm chính là đang cố ý đối phó với cô bé, cô bé hít sâu một hơi: "Phúc khí của em là thứ gì, mặc kệ chị có thừa nhận hay không, em chính là có phúc như vậy. Về phần chị, mới đầu anh Thâm tốt nhất với em, về sau thì tốt nhất với chị, trở nên ghét em, có phải cũng là chị làm gì..."

Phúc Đoàn nói đến đây, tủi thân muốn chết, cô bé hoài niệm lúc trước cùng Sở Thâm bắt châu chấu lớn, hoài niệm những thời gian tốt đẹp kia, tại sao Sở Phong muốn phá hỏng những thứ này? Sở Phong có chút nhíu mày, dường như không hiểu: "Em đang nói cái gì? Sở Thâm là anh trai ruột của chị, chị là em gái ruột của anh ấy, tình cảm của chị và anh ấy tốt không phải chuyện bình thường sao? Em tìm một cái người trong đội hỏi, bọn họ cũng sẽ nói cho em đây là không thể là chuyện bình thường hơn được, ngược lại là em suy nghĩ quá nhiều."

Sở Phong dường như nghĩ đến cái gì, thẳng thắn hỏi: "Chẳng lẽ muốn Sở Thâm cũng giống với hai kẻ ngu Sở Học Văn, Sở Học Vũ kia sao, không phân rõ người thân xa gần, mỗi ngày nhảy tới nhảy lui tranh em dành em, ngay cả em gái ruột của mình cũng không để ý, em mới được vui vẻ? Mới được bình thường?"

Phúc Đoàn có phúc khí kinh khủng, nhưng mồm mép không có nhanh nhẹn như Sở Phong, bị kiểu nói này, Phúc Đoàn lập tức đỏ mặt.

Da mặt cô bé dày đến đâu chỉ sợ cũng không dám đi tìm đội viên hỏi, đội viên sẽ chỉ cảm thấy cô bé không biết trời cao đất rộng, không hiểu đạo đức con người.

Nhưng Phúc Đoàn cảm thấy... Các anh đều nên thích cô bé.

Sở Phong cũng không để ý tới mặt cô bé đỏ, phúc khí trong truyện, phúc khí của nhân vật chính bị phần lớn các anh trau tranh giành là chuyện thường, nhìn quen không quen.

Phúc Đoàn thông minh không dây dưa với Sở Phong nhiều về vấn đề này, cô bé nắm chặt tay, trực tiếp nói với Sở Phong: "Em mặc kệ chị nghĩ như thế nào, em chỉ có thể nhắc nhở chị, phúc khí mỗi người có số, chị cũng không thể quản vẫn may trời sinh của người khác, nếu chị là đố ky điểm này, muốn cướp đoạt, cũng đừng uổng phí sức lực."

Đứa trẻ bảy tuổi, có thể nói ra những lời rõ ràng như vậy, đã mười phần thông minh.

Sở Phong thì nói: "Mặc dù chị nghe không hiểu em đang nói gì kỳ lạ, nhưng, đại khái có thể đoán được ý của em, ý em là có người tranh giành đồ của em?"

Phúc Đoàn ngẩng đầu, chẳng lẽ không đúng sao? Cô bé cảm nhận được trong bóng tối, cô bé hẳn là vượt qua nên được đám người ghen tị, tôn kính, khích lệ cuộc sống, người người đều ghen tị cô bé có phúc, người người đều tán thưởng nàng là đứa trẻ có phúc.

Sở Phong nghiêm mặt nói: "Thật xin lỗi, chị không thấy được điểm này."