Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 236




Đại Tráng nói đến đây mặt hướng tới: "Chơi cùng heo nhất định rất thú vị, em Phúc Đoàn cũng không dẫn anh theo!"

Cậu ấy thể hiện lên một loại ngây thơ ngu đần nói: "Ai chơi, người đấy chịu trách nhiệm giặt quần áo, trước đó cháu đi bên ngoài dính một người đầy bùn trở về, bà nội không phải bà cũng kêu cháu tự mình dọn bùn sao? Sao đến lượt Phúc Đoàn, lại không giống như vậy?"

Niên Xuân Hoa: ”..."

Niên Xuân Hoa suýt chút bị cái tên dở hơi này làm cho tức chết, cả người bị ngâm trong phân heo cậu ấy cảm thấy thú vị? Phúc Đoàn đó là bị hãm hại!

Một người toàn phân, thối chết, vui cái rắm!

Hơn nữa, Niên Xuân Hoa sao có thể để Phúc Đoàn giặt quần áo, Phúc Đoàn đây chính là mang theo phúc khí lớn, Niên Xuân Hoa híp mắt: "Phúc Đoàn đó là phúc khí gì, con bé Sở Đóa là phúc khí gì, mệnh quý giá cũng có thể so sánh với mệnh rẻ mạt sao?”

Đại Tráng gần như đều có thể đọc ra lời kịch của Niên Xuân Hoa, liếc mắt, bà ta còn không biết người bên ngoài đều đang nói đầu óc bà ta bị phúc khí làm hỏng.

Bây giờ bên ngoài người người đều nói bà cậu ấy là kẻ ngu, đầu óc không tốt, cái nhà này sớm muộn gì cũng phải tan vỡ. Cũng chính Đại Tráng được Sái Thuận Anh nhắc nhở qua không được nói những lời này trước mặt Niên Xuân Hoa, nếu không cậu ấy nói nặng nhẹ cho Niên Xuân Hoa.

Đại Tráng hừ một tiếng, nắm tay Sở Đóa, nhăn mặt với Niên Xuân Hoa: "Phúc Đoàn có phúc đi nữa, bây giờ không phải cũng ở chung một nhà ăn cơm chung với chúng ta sao, không thấy em ấy nhiều hơn bọn cháu một con mắt, cháu thấy em ấy cũng không quý giá, em ấy quý giá như sao lại không đi ** ăn cơm? Dù sao quần áo này, em Đóa không nên giặt! Cậu ấy kéo tay Sở Đóa, chạy ra ngoài như bôi dầu vào lòng bàn chân.

Để lại Niên Xuân Hoa muốn đuổi theo lại đuổi không kịp, tức giận tại chỗ một hồi, bây giờ quả là không nhịn được mùi hôi thối trên người, không có Sở Đóa sai bảo, bà ta lại sai hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Vũ.

Sở Học Văn và Sở Học Vũ là con của Bạch Giai Tuệ, anh của Sở Lê.

Không giống với Đại Tráng, Sở Học Văn, Sở Học Vũ không thích em gái ruột của mình, bọn họ cảm thấy Phúc Đoàn xinh đẹp hơn. Hơn nữa, mẹ mình mang theo Sở Lê ở riêng, Sở Học Văn và Sở Học Vũ không biết sao, đã cảm thấy chuyện này rất mất mặt.

Sở Học Văn và Sở Học Vũ rất quan tâm đến an nguy của Phúc Đoàn, trông mong đợi Phúc Đoàn ở trước cổng, sợ Phúc Đoàn làm bị thương, thậm chí hai anh em vì ai nói nhiêu hơn với Phúc Đoàn, còn có thể đánh nhau, là một trong quân chủ lực cưng chiều Phúc Đoàn.

Bây giờ, Niên Xuân Hoa không nhiều có người để sai, nên gọi hai anh em này: "Nhanh đun nước nóng, một lúc nữa bà và Phúc Đoàn còn phải gội đầu, tắm rửa, các cháu sau khi đun nước nóng thì đem quần áo đi gặt."

Sở Học Văn, Sở Học Vũ: "..."

Bọn họ nhìn chằm chằm đống quần áo tràn đầy nước bẩn kia, nghĩ đến giặt quần áo trong trời lạnh sẽ khó chịu biết bao nhiêu, không lập tức đồng ý, thậm chí muốn nói đi gọi Sở Đóa trở về.

Nhưng, Đại Tráng dẫn Sở Đóa chạy còn nhanh hơn thỏ, hai anh em Sở Học Văn Sở Học Vũ không có cách nào, chỉ có thể ôm yêu thích đối với em Phúc Đoàn, bịt lỗ mũi đồng ý: "Được!"

Trời lạnh dùng tay giặt quân áo không phải việc tốt, cơ bản đều là giặt từ nước nóng sang nước lạnh, giặt càng về sau hai cánh tay đỏ tựa như cà rốt trong đất.

Sở Học Văn và Sở Học Vũ hai anh em ra sức giặt, giặt đến mức trên thân cũng dính không ít nước bẩn, không còn sạch sẽ như trước đó.

Sở Lê vừa lúc muốn ra ngoài, đã nhìn thấy hai người anh ra sức giặt quần áo.

Cô bé không hề nói gì, đang muốn đi vượt qua, Sở Học Văn thật sự mệt mỏi, ngón tay cứng ngắc rất đau nhức, mở miệng nói: "Tam Ny, tới giúp bọn anh vắt một cái."