Sở Lê lắc đầu: "Không được, em đã hẹn thời gian với người ta, lần sau có thời gian sẽ giúp các anh." Cô bé nhẹ nhàng nói câu như vậy, cũng không lạnh giọng đắc tội Sở Học Văn, Sở Học Vũ, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sở Học Văn, Sở Học Vũ không nghĩ tới cô bé sẽ từ chối, nhìn nhau một cái, sững SỜ tại chỗ.
Hai người đều không nghĩ tới sẽ bị Tam Ny từ chối.
Trước đó Tam Ny đối xử tốt với bọn họ như vậy, bây giờ ngang tàng như vậy?
Gió lạnh gào thét bên trong, Sở Lê vẫn nhớ kỹ, ban đầu lúc mẹ không cùng bà nội ở riêng, có một lân mẹ cãi nhau với bà nội, mẹ nói: "Tại sao Phúc Đoàn ngày ngày được ăn trứng gà, trứng gà trong nhà phải lấy cho mấy đứa nhỏ đi học, dù là muốn tăng cường dinh dưỡng cho bọn nhỏ, cũng nên để bọn nhỏ đều được ăn."
Mẹ cố gắng đè nén tức giận: "Lần trước còn có lần trước nữa, Tam Ny và em hai bị bệnh, muốn ăn trứng gà, mẹ lại mắng bọn nó dừng lại, đều là con nhà chúng ta, tại sao khác biệt lớn như vậy."
Lúc ấy bà nội khinh miệt trả lời: "Phúc Đoàn có phúc, dựa vào phúc khí của em hai Tam Ny căn bản không xứng ăn trứng gà."
Sở Lê nghe trộm được cuộc cãi vã này, cô bé không có thèm ăn, phải nói các cô gái nhà Niên Xuân Hoa cũng không dám thèm ăn, nhưng sau khi nghe đến lời này, vẫn không nhịn được nước mà chảy nước mắt. Có đôi khi người chính là như vậy, mình có thói quen làm oan ức chính mình như thế nào, nhưng trái tim kia vẫn sẽ cảm thấy đau nhức, cảm thấy tủi thân.
Sở Học Văn và Sở Học Vũ cũng nghe thấy, kết quả, lúc Sở Lê ra ngoài nhặt củi trở về, thì nghe được hai anh em Sở Học Văn, Sở Học Vũ nói thì thâm.
"Bà nội thích Phúc Đoàn, không thích em hai Tam Ny." Sở Học Văn nói. Sở Học Vũ nói tiếp: "Anh cũng thích Phúc Đoàn, Phúc Đoàn rất đẹp, trắng nõn mượt mà, mắt to chớp chớp, tốt hơn Tan Ny nhiều, Tam Ny giống như một hạt táo."
Sở Học Văn vội vàng: "Anh cũng thích Phúc Đoàn? Em cũng... Anh sẽ không tranh giành em Phúc Đoàn với em, lần đầu tiên em Phúc Đoàn tới nhà chúng ta, em là người nói câu đầu tiên với em ấy!"
"Em nói trước thì thế nào? Anh rót nước cho Phúc Đoàn đầu tiên hì hì ha ha."
Lúc ấy Sở Lê nghe hai người anh tranh giành Phúc Đoàn, thật khó để miêu tả tâm tình của mình bằng lời. Cô bé cúi đầu nhìn quần áo cũ rách của mình, nhìn ngọn lửa chính mình đã nhóm lửa quanh năm, hun đến mặt có chút khói vàng, cô bé đương nhiên không đẹp Phúc Đoàn, cũng không có những quẩn áo xinh đẹp đỏ tím kia như Phúc Đoàn.
Cho nên, cô bé bị các anh coi là không bằng Phúc Đoàn.
Bọn họ có lẽ đối, cô bé Sở Lê thật sự không đáng yêu bằng Phúc Đoàn, nhưng, Sở Lê có thể tin tưởng chắc chắn, nếu như ngày nào đó có thêm một người anh ưu tú xuất hiện, Sở Lê vẫn sẽ xem Sở Học Văn, Sở Học Vũ là người anh ruột mình thân thiết nhất.
Bọn họ mới là huyết thống một nhà.
Thật không nghĩ đến... Trong thời gian sau, các người anh vì Phúc Đoàn tranh giành, Sở Lê và những đứa bé gái khác trong nhà ôm hết công việc trong nhà, Phúc Đoàn được cưng chiều, họ thì sao? Thêm đầu cũng không tính, lần lượt bị Niên Xuân Hoa làm nhục, chỉ là làm công cụ phụ trợ cho Phúc Đoàn người được nuông chiều mà thôi.
Bây giờ, tất cả đều là quá khứ.
Sở Lê hít sâu một hơi, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài tìm Sở Phong và Sở Thâm, so với Sở Học Văn Sở Học Vũ, Sở Phong Sở Thâm càng giống anh và chị của cô bé, mang theo cô bé đi hái xuyên tâm liên, cùng cô bé chơi đùa, họ có bí mật chung, sở thích tương tự. Về phần Sở Học Văn Sở Học Vũ, bọn họ nuông chiều Phúc Đoàn là tự do của bọn họ, để bọn họ tự mình nuông chiều đi, cũng đừng tính toán để người khác giúp bọn họ giặt quần áo đầy nước bẩn.
Sở Lê chạy mất tăm.