Nông thôn ở thời đại này, là cần cỗi nhất, nhưng cũng giàu có nhất. Cằn côi ở chỗ nhà nhà trong bụng không có mấy chất béo, màu mỡ ở chỗ non xanh nước biếc, nhà cửa mười dặm, không khí và cảnh đẹp đều là thượng thừa.
Nhưng, nếu như cho nông dân một lựa chọn, đa số họ đều sẽ lựa chọn dùng nước biếc núi xanh đổi lấy núi vàng núi bạc, bởi vì thật sự sợ nghèo. Chỉ có thoát khỏi ràng buộc nghèo khó, họ mới có thể theo đuổi cảnh sắc, theo đuổi gột rửa tâm hồn.
Nhà của được Niên Xuân Hoa tu sửa không tệ, cả một gia đình ở như vậy, chủ yếu mái nhà ở phòng chính là mái ngói, che gió che mưa, ngoài ra mái nhà ở kho củi, nhà bếp thì là cỏ tranh. Dùng mảnh ngói và cỏ tranh lộn xộn, đơn giản là vì tiết kiệm.
Điều kiện như vậy, đã là điều kiện tốt nhất của đội sản xuất thứ chín, còn nóc nhà của nhiều người khác mái ngói cũng không có.
Một căn phòng điều kiện như vậy có thể chống lại gió lạnh không lớn, Sở Đóa —— Cũng chính là bé gái lại bị Niên Xuân Hoa rống lên, Niên Xuân Hoa bị người khác chọc tức ở đó, đi vào nhà cái mũi không phải là cái mũi, con mắt cũng không phải con mắt, dọa Sở Đóa càng thêm sợ hãi.
Sở Đóa đứng sát cửa: "Bà nội." Cô bé nhanh đi rót cho Niên Xuân Hoa trà thật nóng, cẩn thận đến chân không chạm đất, lại sợ bị chửi lần nữa là không có mắt.
Trong mũi Niên Xuân Hoa bây giờ là một luồng mùi phân, làm sao có thể uống trà?
Bà ta chặn Sở Đóa lại, ra lệnh như lẽ đương nhiên: "Bây giờ cháu nhóm lửa, đun chút nước nóng, một lúc sau giặt sạch quần áo của bà và Phúc Đoàn thay ra, nhất định phải giặt sạch sẽ."
Trên những bộ quần áo kia đều dính nước bẩn, Niên Xuân Hoa cũng không muốn động tay, con dâu bây giờ lại không ở đây, bà ta sắp xếp cháu gái Sở Đóa làm công việc bẩn thỉu này.
Sở Đóa không dám phản kháng, khẽ gật đầu, chà xát tay lạnh buốt đi xuống dưới lò nhóm lửa.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Đại Tráng nhìn thấy.
Đại Tráng, cũng chính là anh ruột Sở Đóa từ bên ngoài giống con lươn lao vào, toàn thân đều là bùn, cậu ấy kêu như cái còi giống: "Bà, sao bà bất công như vậy, tại sao lại để cho em gái cháu làm những việc này!"
Từ lần trước Sở Phong nói cho Đại Tráng biết chuyện liên quan tới Sở Đóa, trong nhà Đại Tráng quan tâm Sở Đóa nhiều hơn mấy phần, không chăm sóc thì thôi, một khi đã chăm sóc thì càng không thể cứu vãn.
Đại Tráng phát hiện, em gái của mình Sở Đóa thật sự rất đáng thương, đáng thương hơn nhiều so với Phúc Đoàn.
Bình thường bà nội nhắc mãi con gái vô dụng, nhưng con gái làm được rất nhiều việc, bây giờ là ta không thể nào gọi Sở Lê làm, lại bất công với nhà thứ tư, mỗi ngày lẩm bẩm Phúc Đoàn có phúc, cuối cùng mọi việc đều để Sở Đóa làm, đã vậy, lúc Sở Đóa ăn gì đó còn phải nói cảm ơn với Phúc Đoàn.
Bây giờ Đại Tráng còn nhỏ, chính là lúc tràn đây nghĩa khí anh hùng, hơn nữa cậu ấy và Sở Đóa là anh em ruột, dáng vẻ của hai người càng thêm giống nhau, Đại Tráng suy nghĩ thật sự muốn bảo vệ em gái.
Đại Tráng hùng dũng khí phách oai vệ hiên ngang đi đến cạnh Sở Đóa, ném củi trong tay Sở Đóa vào, làm ra vẻ khoa trương muốn nôn vào quần áo bẩn trên mặt đất kia.
Niên Xuân Hoa tức giận không chỗ phát tiết: "Không cho con bé làm để ai làm? Bà nội là bà cực nhọc nuôi lớn các cháu, tất cả việc trong nhà đều nên để cho bà làm hay sao?" Một chiêu này, gọi là công kích tình thân, mất đạo đức.
Nếu là Sở Chí Bình, Sở Chí Mậu nghe được, nhất định hai mắt sẽ rưng rưng nước mắt, hận không thể giao tâm can phổi thận ra.
Nhưng Đại Tráng mạnh mẽ, cái gọi là đồng ngôn vô ky, nhanh mồm nhanh miệng: "Em Đóa cũng không phải không giúp làm việc trong nhà. Nhưng số quần áo dính nước bẩn này thật sự không nên để em ấy giặt, hôm nay em ấy đều không ra khỏi cửa, quần áo này không phải Phúc Đoàn ở bên ngoài chọc nhà khác rõ ràng bị heo ủi thành như vậy sao?"