Triệu Tam Muội chịu rồi, Triệu Mãnh thở dài một tiếng, lấy tay điên cuông đánh vào đầu của mình. Thôi, thôi... Đó là một sinh mạng mà, là nửa đời sau của em gái anh ta! Triệu Mãnh không ngừng đánh bản thân, lúc bấy giờ anh ta tức giận quá, nếu anh ta không đánh người, trực tiếp đi báo án, thì phải chăng không cần lâm vào cảnh khốn khó này không?
Manh động là ma quỷ.
Cuối cùng, Triệu Mãnh vẫn lùi lại một bước.
Bên Triệu Mãnh không còn hùng hổ hăm dọa nữa, bọn họ lấy tiền xong, cho Triệu Tam Muội ở cữ rất tốt.
Phía Niên Xuân Hoa, tuy có vẻ sự việc này không có "Nghiêm trọng” như thế kia, nhưng chuyện gia đình bà ta đắt khách nhờ vào việc mê tín dị đoan, xác nhận đẻ con trai hay con gái cho người khác, là sự thật không thể tranh cãi.
Có người đích thân từ công xã đến đây, xông vào nhà Niên Xuân Hoa, xem thử có đồ vật như tượng thần, đèn nhang hoặc cây trẩu không, một đám người lật tung căn nhà của Niên Xuân Hoa.
Năm ngoái nhà Niên Xuân Hoa có một huy chương "Gia đình tiên tiến", bây giờ cũng đã bị tháo xuống, còn bị phạt tiền nữa.
Sở Chí Nghiệp là ba của Phúc Đoàn, càng bị bắt buộc viết một bản kiểm điểm chục nghìn chữ. Chuyện nghiêm trọng như thế vốn là phải đến đồn công an khai những người có liên quan đàng hoàng, nhưng sự việc này lạ ở chỗ đám người làm "Tà giáo" này không có tín ngưỡng kỳ lạ gì đó, cùng lắm chỉ được xem là tín ngưỡng phúc khí của Phúc Đoàn, nhưng Phúc Đoàn xác thực cũng không hề biết gì, bọn họ không có lập mưu gì ở sau lưng.
Cảnh sát hỏi hết một vòng rồi hỏi: "Rốt cuộc mấy người phán đoán người khác đẻ con trai hay con gái bằng cách nào? Có phải xem ai có tiền, người nào không có tiên, bèn tùy ý biến hóa không?”
Sở Chí Nghiệp lập tức nói: "Không phải, Phúc Đoàn thật sự có phúc khí, Phúc Đoàn biết!"
Cảnh sát:...
Được, đồ ngốc thật sự.
Dù sao bọn họ cũng không thể bắt đứa bé bảy tuổi nhỉ, cứ như vậy, Sở Chí Nghiệp bị nhốt hết mười mấy ngày, ngày nào cũng ăn dở còn bị dạy dỗ, chịu giày vò, sau đó lại được thả ra.
Cho dù anh ấy được thả ra, người trong đội cũng đi quanh quẩn anh ấy, cảm thấy anh ấy đã phạm tội.
Cán bộ công xã đang cầm loa đứng trước cửa nhà Niên Xuân Hoa, giọng nói uy nghiêm cất lên, cảnh cáo các bà con: "Không nên phong kín mê tín, càng không nên trọng nam khinh nữ! Sau này, nếu ai còn mê tín dị đoan, giả vờ thành tiên nữ, làm ra vẻ bà đồng nữa, mọi người cứ việc đi tố cáo, một khi phán định thành công thì có thưởng!"
Bỗng chốc Niên Xuân Hoa cũng không dám thả rắm, suy sụp tinh thần ngồi trên ngưỡng cửa.
Phúc Đoàn cắn môi, mấy ngày nay khuôn mặt của cô bé vẫn còn sưng và đau, nhưng tốt xấu không còn nghiêm trọng như mấy ngày trước nữa. Cán bộ công xã bước tới trước mặt cô bé, lời nói thấm thía: "Cháu chính là Phúc Đoàn ư? Năm nay bảy tuổi rồi à?"
Phúc Đoàn gật đầu.
Cán bộ công xã nói: "Cũng đã đến độ tuổi nên đi học nhỉ? Đúng rồi, dưới quê đi học muộn, cháu đó, lúc nên đi học thì hãy đi học đàng hoàng, con nít mà, học hành là việc quan trọng đầu tiên, phúc khí vận mệnh gì đó, đều là viển vông hão huyền."
Cán bộ công xã thử nói rõ ràng đạo lý với Phúc Đoàn: "Con suy nghĩ xem, mọi người đói bụng rồi, thì phải ăn cơm. Cơm ăn có từ đâu? Có từ ruộng đất của nông dân, nông dân trông lương thực, đó là dựa vào sự cần cù, không phải cậy nhờ vận mệnh, nếu mọi người ỷ lại vận may, thế chẳng phải trở thành xã hội nguyên sơ rồi sao?"
Xã hội nguyên sơ đều phải vất vả săn bắt đấy.
Phúc Đoàn cắn môi, cô bé luôn cảm thấy, cán bộ này đang mỉa mai cô bé. Thật ra cô bé cũng xác thực không có cảm nhận sai, Phúc Đoàn gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải vì nhỏ tuổi, cán bộ này sẽ không tỏ vẻ mặt ôn hòa như thế đâu.