Anh ta ít nhiều có nghe về sự việc liên quan tới Phúc Đoàn, đứa bé này cũng lăng xăng lắm đấy, đội nào có loại người này, cán bộ đều không thể ngủ ngon, một con ranh con cộng thêm phụ huynh hổ báo như Niên Xuân Hoa này, còn có ba người con trai cao to không có đầu óc, uy lực này, lớn quá rồi.
Phúc Đoàn cãi lại: "Chú nói không đúng."
"Hửm?"
"Nông dân cày ruộng, chẳng phải cũng cần xem thời tiết sao? Phúc khí tốt, thì muốn gió được gió, đòi mưa được mưa. Phúc khí không tốt thì thu hoạch hoa màu không tốt." Phúc Đoàn siết chặt tay, nói lời nói không biết nghe được từ đâu.
Cán bộ công xã không nhịn được bật cười, con bé này, cũng có phần thông minh sớm hơn độ tuổi. Nhưng anh ta vừa nghĩ tới một đứa trẻ thông minh như thế, đã làm hại Triệu Tam Muội, thì anh ta không thể nở nụ cười nữa.
Cán bộ công xã trả lời: "Nông dân cày ruộng cần phải xem điều kiện khí hậu không sai, nhưng thời tiết cũng không phải thay đổi tùy ý. Nhìn nhận từ lâu dài, hạn hán ba năm chắc chắn sẽ có mưa, những thứ này đều có quy luật, có lúc thời tiết không tốt, thì nhất định có quãng thời gian khí hậu tốt, có đỉnh cao thì có đáy vực. Việc mà con người chúng ta có thể làm, chính là phán đoán thời tiết, siêng năng lao động."
"Đối mặt nước lũ, chúng ta thi công cống nước thải nước, thải lũ, đối mặt hạn hán, chúng ta xây đập chứa nước, hiện nay còn có lều to, kể cả nhiệt lượng sinh trưởng của cây nông nghiệp đều có thể sửa đổi, rút ngắn chu kỳ, cháu hãy nói cho tôi biết, đây là vì phúc khí, hay do lao động và trí tuệ của tổ tiên?"
Cán bộ công xã là cán bộ tốt thật sự, đã ở cơ sở nhiều năm.
Anh ta có ý nghĩ của mình, nếu lý luận theo phúc khí, bao nhiêu người là không có phúc chứ? Người có phúc gửi gắm trong bụng của cán bộ cao tầng, công nhân, ra đời bèn có điều kiện vật chất tốt. Nhưng quốc gia này, dân chúng cực nhọc nhiều hơn.
Dân chúng lao khổ là không có phúc khí gì, đến trong gió, đi trong mưa, bào đồ ăn dưới đất, nhưng người cống hiến cho quốc gia này nhiều nhất vẫn là bọn họ. Có thể một câu bọn họ không có phúc nhẹ phơi phới, thì đứng ở chỗ cao cúi nhìn bọn họ sao?
Phúc Đoàn cắn chặt môi, suýt nữa cắn ra máu, cô bé có phúc khí, cán bộ này phản bác cách nói phúc khí, trong mắt Phúc Đoàn chính là đang phủ nhận cô bé.
Phúc Đoàn nói: "Thế chẳng lẽ phúc khí không hề có tác dụng sao?"
"Có chứ." Cán bộ nói: "Thêu hoa trên gấm."...
Phúc Đoàn tỏ vẻ mặt u ám đi vào nhà, cán bộ lắc đầu, nói với Niên Xuân Hoa: "Con bé của gia đình bà, khá là thông minh đấy, chỉ là hơi trái tính trái nết. Bà phải dạy bảo thật tốt, sau này nói không chừng có thể thành tài." Anh ta dối lòng khen một câu.
Thật ra, anh ta cảm thấy huyền ảo, Phúc Đoàn xác thực hơi thông minh, so sánh với con nít bảy tuổi bình thường biết nói một ít lời, nhưng có thể làm ra mấy việc tồi này thì không phải thiên tài thật sự, còn ngạo mạn như vậy chứ.
Cô bé tiếp tục nói phúc khí đầy miệng, e rằng một ít thông minh nhỏ đó đều không thể cứu cô bé.
Ánh mắt của Niên Xuân Hoa nhấp nháy, lại tưởng lời khen của cán bộ là thật, đương nhiên cô bé biết, đừng thấy bây giờ xảy ra một ít sự cố, nhưng Phúc Đoàn nhất định sẽ bay thẳng lên trời, vứt hết bất kể người nào xuống dưới.
Lúc này, tại nhà Sở Phong.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhà nào nhà nấy cũng chất đầy củi lửa sử dụng cho mùa đông.
Thời gian rảnh rỗi nhất trong năm của nhà nông chính là mùa đông, đám người thím hai Tống, thím Hoa tụ tập trước nhà Trân Dung Phương, uống ly trà nóng hổi, các đứa trẻ chơi ở một bên.
Thím Hoa là một người có tính mang thù và lắm chuyện, lời nói vốn đã kiêm nén rất lâu, uống mấy ngụm trà nóng vào bụng bèn không nhịn được nữa, khi bà ấy nói xấu người khác vô cùng nhỏ tiếng, đưa mắt liếc nhìn trái phải: "Các bà có biết không, gia đình Niên Xuân Hoa ngay cả rơm củi để sống qua mùa đông cũng không có đấy."