Rốt cuộc Sái Thuận Anh cũng không nhịn được nói một câu: "Gia đình chúng ta vốn có nhiều sức lao động, đi làm đàng hoàng, ngày tháng của nhà chúng ta có thể sống một cách không tồi, không biết tại sao nhất định phải làm ra chuyện coi đứa bé đẻ ra là nam hay nữ cho người taI"
Ban đầu, chính là Phúc Đoàn nói cô bé có phúc khí này, Niên Xuân Hoa mới động lòng, rêu rao um xùm.
Sái Thuận Anh thật sự không hiểu, Phúc Đoàn này, ngày nào không suy nghĩ ra nhiều chuyện chứng minh cô bé có phúc khí như thế kia, có phải chết được không hả?
Niên Xuân Hoa hận không thể đánh chết con dâu thứ ba này, nhưng hiện giờ khắp người bà ta mỏi nhừ, không có hơi sức, Niên Xuân Hoa suy nghĩ: "Không được không được, những chuyện khác đều dễ nói, duy nhất một điểm này, sự việc do chúng ta khẳng định Triệu Tam Muội sinh con gái, ba mẹ chồng Triệu Tam Muội phá thai của Triệu Tam Muội, gây ra tính mạng người này không được báo cáo lên trên!"
Nếu báo cáo lên thì bà ta tiêu rồi!
Sái Thuận Anh nói: "Người ta căm giận chúng ta đến tận xương tủy, chắc chắn sẽ báo cáo."
Niên Xuân Hoa sợ hãi tới mức đứng cũng không đứng nổi, vô cùng khó khăn mới vịn vào giường, giữ lại thân hình, bà ta hít một hơi thở sâu: "Bọn họ cũng có đánh người trong nhà của chúng ta, tôi thì không tin đó, Triệu Mãnh kia cũng muốn đi ngồi tù ư? Bây giờ, hai phía chúng ta đều có chỗ không phải với đối phương."
"Tú Cầm." Niên Xuân Hoa nói: "Cô đi, lấy đường, rượu, tiền, lấy hết những thứ có thể lấy trong nhà, đi tìm Triệu Mãnh, kêu bọn họ châm chước thông cảm, trao đổi với bọn họ, chúng ta cũng không truy cứu trách nhiệm đám người Triệu Mãnh đánh người. Cô đi mau."
"Ôi!" Lý Tú Cầm cũng sợ xảy ra chuyện gì đó, vội vàng đi vào phòng của Niên Xuân Hoa kiếm thuốc lá rượu đường, Niên Xuân Hoa lo lắng cô ấy không tìm thấy, bà ta vùng vây đứng dậy, đi lục lọi số tiên được cất giấu kỹ càng.
Hai bên đều có hành động.
Về phía Triệu Mãnh, đánh người xong trút cơn giận, nhìn thấy Lý Tú Cầm đến xin tha thứ bèn không nhịn được nổi giận.
Thuốc lá rượu đường thì sao? Tiền thì sao chứ? Triệu Mãnh anh ta là một người ham lợi ích nhỏ, mặc kệ sống chết của em gái ruột sao?
So với nghĩa khí quyết đoán của Triệu Mãnh, thì Triệu Tam Muội thiết thực hơn nhiều, Triệu Tam Muội rơi nước mắt nói: "Anh ơi, em không thể sống tiếp ở bên đó nữa, bọn họ phá thai của em trong tình hình em không biết rõ sự việc, giờ đây bọn họ bị bắt vào đồn công an, nhưng em đang suy đoán, hiện nay em không thể sinh đẻ, lại rơi vào danh tiếng đưa ba mẹ chồng cũ vào tù lao, nửa đời sau của em cũng không thể gả chồng nữa."
Viên mắt của Triệu Mãnh ửng đỏ: "Ai nói hả, em là em gái của anh, mấy người đó không biết cái tốt của em, em là người bị hại, trên đời này còn có đạo lý khinh thường người bị hại sao?”
Triệu Tam Muội bật khóc nói: "Có chứ, anh, có đấy."
Bọn họ đều đã người thành niên, con nít có thể tin tưởng thế giới này là có lý đi khắp muôn nơi, vô lý chẳng làm được gì, nhưng người trưởng thành không được.
Triệu Tam Muội lau khô nước mắt: "Em nghĩ thông suốt rồi, sau này em cứ chăm sóc ba mẹ chúng ta thật tốt, nhưng em phải nói rõ ràng, em biết anh là người tốt, chị dâu em cũng là một người tốt, nhưng một cô em như em, nếu về nhà không có một ít tiền, ăn không của anh chị cũng không được. Ba mẹ dần dần già đi, không thể làm việc nữa, sao em có thể ăn bám anh trai chị dâu chứ? Hơn nữa, nếu vì chuyện này, khiến anh trai đi ngồi tù, thế chi bằng em chết đi cho xong." "Phúc Đoàn... Em hận cô bé, nhưng cô bé xác thực không phải người đưa chén thuốc đó cho em, em muốn nhận số tiền của gia đình cô bé, cứ xem như tận hiếu cho ba mẹ chúng ta, cũng bảo toàn anh trai bình an. Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta thôi đi nhé."
"Thôi đi, cứ xem như số em không tốt."