Ở trong phòng nghỉ ngơi để lấy lại hơi, rồi sau khi ăn xong bữa tối mà mẹ Triệu nấu, mẹ Diệp nhanh chóng nói với con rể: “Văn Thao à, con đưa mẹ về đi.”
“Mẹ, cũng đã tới giờ này rồi, mẹ ở lại ngủ đi, đợi ngày mai con đưa mẹ về cũng được.” Triệu Văn Thao vội vàng nói.
“Đúng vậy, bà sui, bà mới vừa quay về, đi đường cũng đã thấm mệt rồi, tối nay bà ở lại nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai rồi hãy về, phòng ở bên này còn nhiều.” Mẹ Triệu cũng vội vã nói.
Dĩ nhiên là Diệp Sở Sở cũng muốn giữ mẹ cô ở lại.
Mấy ngày qua quả thật là cực cho mẹ cô rồi, có mẹ cô ở cạnh, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Mẹ Diệp cười và đáp lại: “Mẹ cũng đã đi ra ngoài suốt một tuần rồi, giờ phải đi về nhà xem một chút.” Sau đó, bà lại nói với mẹ Triệu: “Hai vợ chồng bọn nhỏ vẫn còn trẻ, vẫn chưa hiểu gì nhiều, phiền chị sui gia để mắt tới, hai ngày sau tôi sẽ lại tới thăm.”
“Chị cứ yên tâm quay về nghỉ ngơi thật tốt.” Mẹ Triệu gật đầu một cái rồi nói.
“Con ngoan ngoãn ở cữ, hai ngày sau mẹ sẽ lại tới thăm con.” Lúc này mẹ Diệp mới cười nói cùng với con gái.
Con rể còn xem trọng con gái bà hơn là người làm mẹ như bà đây, mẹ Triệu cũng là một người mẹ chồng có lý lẽ, không có lý gì mà mẹ Diệp lại cảm thấy không yên lòng. Thế nên bà về thăm nhà một chút, cũng tiện báo tin vui, hai ngày sau bà sẽ lại tới thăm.
Diệp Sở Sở cũng chỉ có thể để mẹ cô quay về nhà.
Triệu Văn Thao lái xe đưa bà trở về nhà, đợi hắn trở lại, cha Triệu nhờ vậy mới không lại lâu mà quyết định quay về.
Mẹ Triệu thì ở lại giúp Diệp Sở Sở chăm con.
Bà cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rồi, chắc chắn đêm nay bà sẽ không được ngủ ngon giấc.
Dù sao thì khi bà giúp nhà lão Tứ chăm em bé, đứa bé đã khóc suốt mấy tiếng đồng hồ vào buổi tối, một đêm khoảng vài lần, đúng thật là làm khổ người khác quá mà.
Nhưng bà không ngờ rằng đứa cháu trai mới sinh này vậy mà lại rất biết điều.
Vào ban đêm, dĩ nhiên là đứa bé cũng sẽ gây, nhưng nguyên nhân thì chắc chắn là do đói, hoặc là do tiểu rồi, chỉ cần đút cho no, hoặc thay tã lót là được rồi, hoàn toàn không cần bà dỗ, thậm chí đứa bé cũng không cần bà ôm, vỗ vỗ một chút đã ngủ rồi.
“Sao đứa nhỏ này lại dễ như vậy nhỉ?” Mẹ Triệu không cảm thấy vui mà lại cảm thấy hoảng sợ, bà không khỏi lo lắng, không biết đứa bé này có vấn đề gì không?
Hiển nhiên là bà không dám nói với con dâu, thế nên buổi sáng ngày hôm sau, bà đã nhỏ giọng hỏi con trai.
Triệu Văn Thao cười và trả lời bà: “Mẹ, con có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đứa bé có đầy đủ dinh dưỡng, thì đứa bé sẽ không khóc, nếu mà khóc thì là do cơ thể thiếu gì đó.”
Nếu không thì sao hắn lại muốn đưa vợ tới thành phố để sinh con chứ, bác sĩ ở bên đó khác, khác hẳn với bác sĩ trong huyện làm cho qua loa lấy lệ!
“Có điều này nữa sao?” Mẹ Triệu có hơi chần chừ, đứa bé không bị bệnh gì làm bà hao tổn tinh thần rồi.
“Mẹ, đứa bé cũng đã được kiểm tra ở bệnh viện rồi, không sao cả, đứa bé đang rất khỏe mạnh.” Triệu Văn Thao nói nhấn mạnh.
Đứa trẻ không quấy vào ban đêm, ban ngày cũng rất ngoan, hầu như là ngủ, lúc tỉnh thì bú sữa mẹ hoặc là khó chịu do tiểu ra tã, còn lại là không khóc, không quấy.
Diệp Sở Sở cũng không cảm thấy lo lắng chút nào, đứa bé ngủ thì cô cũng ngủ, hai mẹ con cô ngủ rất sâu, rất ngon.
Lần đầu tiên mẹ Triệu gặp người ở cữ như thế này, đúng thật là đỡ lo lắng hơn rất nhiều!
Từ sau khi Diệp Sở Sở trở về, khỉ nhỏ - Tài Tài lại không muốn về cái ổ nhỏ của nó để ngủ nữa, nó tới chỗ của cô ngủ.
Hiển nhiên là mẹ Triệu không muốn, bà nhanh chóng đuổi nó đi, nhưng đợi đến khi mẹ Triệu không để ý thì nó lại chạy tới, còn nằm ngủ ở bên cạnh Diệp Sở Sở, rồi nhìn đứa trẻ.
“Văn Thao, đứa bé còn nhỏ như vậy, Sở Sở vẫn còn đang trong tháng ở cữ, con khỉ này chẳng sạch sẽ gì, đừng để nó tới phòng này chứ!” Mẹ Triệu tức giận nói.
Triệu Văn Thao cũng đành chịu, nhưng mà Tài Tài lại không nghe hắn, nó chỉ nghe lời vợ hắn thôi.
Mà vợ hắn lại nói Tài Tài là đang giúp cô trông đứa trẻ, nó rất hiểu chuyện nên sẽ không đụng tới đứa trẻ đâu, chỉ nhìn mà thôi.
Nhưng hiển nhiên là mẹ hắn không vui, Triệu Văn Thao không thể làm gì khác hơn là nói: “Con dẫn nó đi tắm rửa, tắm sạch sẽ rồi thì sẽ không sao.”
“Gì mà không sao, trên người con khỉ có đầy con rận!” Mẹ Triệu nói tiếp: “Mẹ nói cho các con biết, các con nuôi một con chó cũng được đi, lại đi nuôi một con con khỉ, thật không biết hai đứa nghĩ gì nữa!”
Bà cũng biết Sở Sở nuông chiều khỉ nhỏ đến dường nào, những cái khác của con dâu thì không có gì để nói, nhưng chỉ duy nhất có điều này là mẹ Triệu thật sự không hiểu được.
Triệu Văn Thao cười một tiếng: “Tài Tài, đi, đi tắm thôi!”
Khỉ nhỏ rất thích tắm, chủ yếu là nó thích nghịch nước, mà ở chỗ tắm lại còn có một vườn cây ăn trái, vậy là có trái cây để ăn rồi.
Khỉ nhỏ lập tức tỏ ra hào hứng mà kêu kéc kéc, sau đó nó đi theo Triệu Văn Thao.
Hôm nay tất cả mọi người đều bận rộn đi tuốt hạt thóc và hạt đậu, còn bận bịu đi thu hoạch hạt cao lương.
Cây hoa hướng dương nở muộn nên phải đợi mấy ngày nữa mới thu hoạch, cây bắp để sau cùng mới thu hoạch được, Triệu Văn Thao trồng loại hoa hướng dương nở muộn và cây bắp, cũng chỉ trồng có mỗi hai loại cây này.
Cho nên bây giờ là lúc hắn rãnh rỗi nhất, lúc hắn dẫn con khỉ đi tắm, còn mang theo vài đồ dùng để tắm rửa, hắn đi qua cái sân mà mọi người đang bận rộn đập hạt thóc, không khí rộn ràng ngất trời, tạo nên khung cảnh tương phản rõ rệt.
“Anh sáu Triệu, anh trở về khi nào thế? Vợ anh sinh rồi sao?” Lý Phân lên tiếng hỏi hắn.
“Tối hôm qua tôi đã về nhà rồi, cô ấy sinh rồi.” Triệu Văn Thao gật đầu một cái.
Vương lão tam đang tuốt và đập hạt thóc ở trên sân thì thấy Triệu Văn Thao, lúc này anh ta lớn giọng nói: “Anh không ở nhà chăm sóc cho vợ con, mà lại đi tắm cho con khỉ à?”
Triệu Văn Thao đáp lại: “Đúng vậy, tôi phải tắm cho con khỉ thật sạch sẽ, sạch sẽ rồi mới bảo nó chăm con hộ được.”
Tất cả mọi người đều bị hắn chọc cười, anh sáu Triệu đúng là hay thật, vậy mà lại để một con khỉ chăm sóc đứa bé, hắn cũng chẳng lo đứa bé sẽ bị cào nhỉ.
“Vợ anh sinh con trai hay con gái?” Vợ của Vương lão tam thấy mọi người mãi vẫn chưa đề cập đến điểm mấu chốt, thế nên chị ta đã vội vàng hỏi.
Cha Triệu và mẹ Triệu đã sớm biết được thông qua cuộc điện thoại, nhưng hai người lại không truyền ra bên ngoài, họ lại mới trở về từ tối hôm qua, nên mọi người vẫn chưa biết Diệp Sở Sở sinh con trai hay là con gái nữa.
“Là con trai.” Triệu Văn Thao vừa vẫy vẫy tay vừa nói.
“Một lần là có con ngay, anh sáu Triệu, chúc mừng anh nhé!” Chồng Lý Phân cũng nói.
“Tôi có chuẩn bị tiệc đầy tháng, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu mừng.” Triệu Văn Thao cười nói: “Mọi người nhớ tới đấy.”
Thường thì trẻ sơ sinh được ba ngày tuổi, bảy ngày là ăn mừng, mà vợ hắn thì ở lại bệnh viện đến bảy ngày mới trở lại, không thời gian ăn mừng nên cũng chỉ có thể đợi đến khi đứa bé được đầy tháng.
Triệu Văn Thao vừa nói xong thì đưa con khỉ đi tắm.
Khi hắn đi, khỏi cần phải nói, chỗ đập thóc lập tức bàn luận sôi nổi.
“Số của anh sáu Triệu thật là tốt, mới đứa con đầu lòng mà đã là con trai rồi, còn anh tư Triệu đã sinh đứa thứ ba rồi mà vẫn là con gái!” Một người chị dâu nói.
“Này là số mệnh rồi!” Vợ của Vương lão tam tiếp lời.
“Anh nhìn thằng đó đi, gì cũng không làm, chúng ta thì bận rộn muốn chết, anh ta thì ngược lại, còn có thời gian rảnh để tắm cho con khỉ nữa chứ!” Vương lão tam thở dài một tiếng rồi nói.
“Anh ta trồng gì?” Chồng Lý Phân hỏi.
“Nhà người ta chỉ trồng hoa hướng dương và cây bắp, thấy bản lĩnh không?” Vương lão tam lắc đầu nói.
“Bản lĩnh, đúng thật là không thể so được!” Chồng của Lý Phân cũng lắc đầu một cái, câu nói này dĩ nhiên là đang mỉa mai hắn rồi, trồng mỗi hai loại kia thì có thể làm gì được?
“Này là con người tiêu xài hoang phí, con trai tới nhà anh ta cũng phải chịu tội thay.” Có một người phụ nữ cũng không khác gì chị tư Triệu, sinh ra liên tiếp bốn cô con gái, nên khi nghe hắn nói là con trai thì chị ta cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Ông trời đúng thật là không có mắt, cho đứa con trai đầu tới nhà Triệu Văn Thao.
“Đúng vậy, nếu không có hoa màu để thu hoạch, thì về giúp vợ trông con cũng được mà, ấy thế mà lại đi tắm cho con khỉ, này là gì chứ, con gái của nhà lão Diệp đúng là mù quáng rồi!” Một người phụ khác có quan hệ không tốt với nhà lão Triệu cũng lên tiếng.
“Nhà Lão Diệp đúng thật là nhìn nhầm rồi, vậy mà lại đi gả con gái cho loại người như vậy!” Có người còn đem câu cũ ra nhai đi nhai lại.