Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 182




"Mọi người cứ tiếp tục tán phét nữa đi, cả ngày tiếng người nhà Triệu Văn Thao này không tốt thế này không tốt thế kia, nhưng người ta đã xây được nhà mới, cũng đã có xe đi, con trai cũng đã sinh, ăn ngon uống xịn, còn các người thì sao? Tất cả đều là ba ba*, không ai hữu dụng!" Vợ của Vương lão Tam bĩu môi, người ta sống càng ngày càng tốt, còn không chịu mở mắt ra xem, còn có người nói này nói nọ?

*ba ba: nguyên văn: 叭叭, người Đông Bắc sử dụng để chỉ một người nói những lời vô nghĩa, khó chịu

Mọi người trầm mặc, nhưng rất nhanh còn có người phản bác.

"Đúng là bây giờ sống rất tốt, nhưng có thể chỉ xem vào hiện tại những thứ đó thôi à?"

"Đúng vậy, nhà ở cậu ta là tuy lớn, nhưng đó là vay nợ mà làm, nếu như tôi vay cũng xây được một cái như thế!"

"Tôi sẽ chống mắt lên mà xem, chờ thêm hai năm, không, là cuối năm nay đi, các người hãy chờ xem, cậu ta sẽ thành thế nào?"

Mọi người tôi một câu anh một cây, đường như rất muốn thấy cảnh Triệu Văn Thao bị chủ nợ vây cửa nhà, gà bay chó sủa.

Mấy người này như thể suy nghĩ và nói vậy thì làm việc sẽ hiệu quả hơn, cũng không còn mệt mỏi nữa.

Rất nhiều người luôn như vậy, lấy việc đạp thấp người ta làm niềm vui, về phần có phải lừa mình dối người hay không, chuyện này lại chẳng quan trọng chút nào.

Đối với suy nghĩ và cái nhìn của những người trong thôn này, Triệu Văn Thao không thèm để ý chút nào, lại càng không để ở trong lòng.

Thậm chí còn có những người, còn có tìm hắn hỗ trợ đưa giống thỏ về, vừa quay đầu lại bắt đầu nói bậy về hắn, nhưng hắn cũng không để ý.

Tố chất tâm lý của hắn đã vô cùng mạnh mẽ kể từ khi hắn ba tuổi.

Hắn vẫn ‘Cắn định Thanh Sơn không buông lỏng, mặc người đông gió bắc tây nam’*, kiên trì làm việc của mình, đi con đường của mình, sớm hay muộn cũng sẽ bỏ xa tất cả những người này phía sau mình.

*Trích thơ “Tre và đá” của nhà thơ Trịnh Bản Kiều: nguyên văn Hán Việt:

Cắn định thanh sơn không để tùng, lập cái nguyên ở phá nham trung.

Ngàn ma vạn đánh còn kiên kính, nhâm ngươi đông tây nam bắc phong

Giống với câu “dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” của mình

Tới bờ sông, Triệu Văn Thao trước để con khỉ nhỏ trong chậu tắm rửa sạch sẽ, sau đó kêu nó trèo lên cây để phơi bộ lông cho khô, còn mình thì đi tắm rửa.

Hiện tại đúng là lúc trái cây đang chín, con khỉ nhỏ nhìn vào vườn cây ăn quả phía xa xa, làm sao còn có thể an phận mà phơi nắng, nhìn thấy Triệu Văn Thao cởi quần áo xuống nước, đôi mắt nhỏ như hạt châu vừa chuyển, vèo vèo cái mất bóng dáng.

Triệu Văn Thao còn ở đó cằn nhằn: "Tao nói Tài Tài này, mày cứ thành thật ở trên cây đợi, chờ lông khô rồi thì hẵng xuống, bằng không nếu bẩn lại còn phải tắm lại cho mày một lần, nếu mày không tắm rửa cho sạch, mẹ tao sẽ không cho mày vào nhà, mày sẽ không thể xem Tiểu Bạch Dương chúng ta đâu."

Tiểu Bạch Dương, đây là tên cúng cơm mà vợ hắn đặt cho con mình, mong muốn con mình sẽ khỏe mạnh lớn lên như bạch dương, cao ngất tuấn tú, trưởng thành, trở thành trụ cột quốc gia!

Nói nửa ngày cũng không có nghe thấy tiếng đáp lại, Triệu Văn Thao ngẩng đầu lên nhìn, làm sao còn có bóng dáng con khỉ nhỏ?

"Con khỉ nhỏ này lại chạy đi đâu rồi."

Triệu Văn Thao kêu Tài Tài mấy tiếng, vẫn như cũ không thấy bóng dáng, nhìn thấy vườn trái cây bên kia, nhất thời đã biết tung tích nó ở đâu.

Triệu Văn Thao cũng không do dự, mặc quần áo đi tới phía vườn trái cây bên này, vừa đi vừa gọi Tài Tài, không bao lâu chợt nghe tiếng người hổn hển mắng ở vườn trái cây bên kia: "Con khỉ chết tiệt này, mày lại dám tới phá hoại trái cây của tao!"

"Khì Khì!"

Lại có tiếng bụp bụp.

Triệu Văn Thao vừa nghe, vội vàng chạy về phía âm thanh đó, vừa thấy liền hết chỗ nói.

Chỉ thấy con khỉ nhỏ ngồi ở trên cây hái trái cây mà ném vào người dưới đất, mà người dưới đất lại dùng một cây gỗ hướng lên trên chọc con khỉ nhỏ, đáng tiếc chọc không tới, cuối cùng chỉ có thể to tiếng mắng.

Con khỉ nhỏ vừa thấy Triệu Văn Thao đến đây, vọt từ trên ngọn cây nhảy một vòng lên trên vai của Triệu Văn Thao, lại kêu vài tiếng, còn muốn đưa quả thu hải đường trong tay đến bên miệng của Triệu Văn Thao, ý nói hắn ăn.

Người chọc con khỉ nhỏ cũng là người trong thôn, gọi là Mạnh Đại, hắn là đi theo mẹ mình tái giá mà tới đây, như vậy cậu nhóc này là người ngoài thôn tới, đã hai mươi tuổi, nhưng dáng vẻ rất gầy, người có chút tiều tụy.

Lúc cậu ta đi theo mẹ mình đến đây cũng đã mười ba mười bốn tuổi, quan hệ với cha dượng không tốt lắm, sau lại cha dượng nhận vườn trái cây làm ăn, cậu ta được phái tới xem vườn trái cây, sau khi chia đất tự làm, cha dượng cậu ta nhận thầu vườn trái cây, cậu ta cơ hồ ăn ngủ tại vườn trái cây, rất ít tiếp xúc cùng với người trong thôn.

"Đây là con khỉ của anh?" Mạnh Đại nhìn thấy con khỉ nhỏ ngồi xổm trên vai Triệu Văn Thao vô cùng thân mật, hỏi.

"Là con khỉ của tôi, nó ăn không hết bao nhiêu, cậu đừng đánh nó, ăn xong nó lại đi, cậu càng đánh nó nó lại càng quậy mạnh hơn." Triệu Văn Thao giải thích, đưa tay vỗ vỗ đầu con khỉ nhỏ, trấn an nó.

Con khỉ nhỏ nhe răng về phía Mạnh Đại.

Mạnh Đại lại tức giận nói: "Anh nói cái này là có ý gì, nó là ăn không hết bao nhiêu, nhưng mà nó đạp hư trái cây, anh xem xem, đây đều là nó đạp hư đấy, tất cả thứ này đều bán được ra tiền đấy! Còn nữa, nó đã đến đây vài lần, trước đó còn dẫn theo mấy con khỉ tới phá hoại trái cây, tôi còn chẳng dám đánh tụi nó cái nào, tôi tưởng là khỉ hoang trên núi, nhưng không nghĩ tới là anh nuôi, hôm nay anh phải cho tôi câu trả lời xác đáng!"

Triệu Văn Thao kinh ngạc: "Nó đến đây vài lần? Cậu nghĩ sai rồi đi, nó cơ bản không ra cửa."

"Tôi sẽ không nhìn lầm, trên mông nó có một chỗ không có lông, những con khỉ khác đều có lông!" Mạnh Đại hung hồn nói.

Triệu Văn Thao không chú ý mấy điều này, bế con khỉ xuống để nhìn, thật đúng là có một chỗ không có lông, đó là một vết sẹo, đại khái là chủ nhân trước của nhỏ con khỉ không biết dùng cái gì làm thành như thế.

"Khì Khì!"

Con khỉ nhỏ thấy Triệu Văn Thao đang nhìn mông mình thì không vui, giãy dụa rời khỏi tay hắn, nhảy nhót bỏ đi không thấy bóng dáng.

"Tài Tài, mày đi đâu thế, không trở về nhà à?" Triệu Văn Thao to giọng hô, con khỉ nhỏ cũng không quay lại.

Mạnh Đại nhìn thấy Triệu Văn Thao như vậy, nhịn không được nói: "Sao anh lại đi nuôi một con khỉ thế?"

Triệu Văn Thao thở dài: "Tiện tay nuôi thôi, chuyện này thật xin lỗi, tôi không biết nó lại chạy đến đây, tôi vẫn nghĩ rằng nó luôn thành thật ở nhà."

Mạnh Đại bởi vì nguyên nhân thân thế của mình, rất tự ti, cũng sợ chuyện phiền phức, bằng không nếu mấy lần con khỉ nhỏ chạy đến phá hoại vườn trái cây, cậu ta đã sớm đến báo cáo với đội rồi, vừa rồi tức giận nói mấy câu không biết là cần bao nhiêu dũng khí mới nói ra được.

"Không có việc gì, con khỉ này của anh cũng không phá được bao nhiêu, nhưng những con khỉ mà nó mang đến đây thì khác, vừa ăn vừa phá hoại, chạy còn nhanh, tôi đuổi không kịp nó." Mạnh Đại giải thích nói: "Bí thư nói, khỉ trên núi không thể động tới, động tới là phạm pháp, trước kia chúng nó cũng không xuất hiện."

Triệu Văn Thao nghe đến đây, biết là bởi vì con khỉ của hắn mang những con khỉ khác tới đây.

"Nó vẫn đang còn nhỏ, tôi về sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nó sẽ không đến đây nữa đâu." Triệu Văn Thao nói.

Này chạy kêu cũng thấy về, dạy dỗ còn có tác dụng à?

Mạnh Đại nghĩ như vậy nhưng mà Triệu Văn Thao nói là thật, cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi nhặt trái cây mà con khỉ nhỏ ném xuống.

Triệu Văn Thao ngẫm lại lúc này hắn nhặt trái cây giúp người ta, tình cảnh này thật là cảm giác giống cha mẹ đang dọn dẹp cục diện rối rắm mà con trai mình gây ra vậy.

Vừa nhặt trái cây vừa hỏi Mạnh Đại trái cây bán thế nào.

"Dùng xe đẩy đẩy lên chợ trên thị trấn, hai ba xu một cân." Mạnh Đại nói.

"Chỉ có hai ba xu một cân, này cũng quá rẻ rồi đấy?" Triệu Văn Thao cảm thấy ngoài ý muốn.

Nông dân sẽ không mua trái cây, cơ bản trong nhà đều có cây ăn quả, trồng cái gì ăn cái đó, chỉ có mùa đông mua chút lê đông lạnh hay hồng đông lại gì đó, cho nên Triệu Văn Thao thật đúng là không để ý gì đến giá trái cây.