Vợ của Trương Minh rộng lượng như vậy, hiển nhiên là vì Triệu Văn Thao không có tính keo kiệt bủn xỉn, hơn nữa lúc trước hắn tới làm khách, hắn còn đem theo khá nhiều quà tới biếu, nên cô ấy cũng có ấn tượng rất tốt về Triệu Văn Thao.
Vậy nên hôm nay không cần phải nói gì nữa, hiển nhiên là phải giúp hắn một tay mới đúng.
Nghe thấy lời của Triệu Văn Thao, cô ấy vội vàng hỏi thăm: “Nhanh như vậy sao? Vậy em dâu, em ấy thế nào rồi? Là con trai là hay là con gái?”
“Vợ em đang rất ổn, cô ấy sinh con trai, còn bảo là vừa sinh xong đã thấy đói bụng rồi.” Triệu Văn Thao cười nói.
“Vậy chị không đứng đây nói chuyện với em nữa, em đem món cháo kê với trứng gà này cho em dâu ăn trước đi, chị vẫn còn một món nữa trong nồi, đợi lát nữa chị nấu xong rồi sẽ bưng qua cho hai em.” Vợ của Trương Minh nói.
“Vậy chị dâu, em đi qua đó trước.” Triệu Văn Thao cười nói.
Sau đó, hắn lái xe tới bệnh viện để đưa đồ ăn cho vợ hắn trước, ở bên này, Trương Minh mặc quần áo tử tế rồi bước ra từ trong phòng, lại chẳng thấy hắn đâu, khi nãy anh ta đang ngủ.
“Văn Thao đâu?” Trương Minh vừa mới bước ra, không thấy hắn đâu nên lên tiếng hỏi.
Mặc dù là hai người họ quen biết nhau thông qua Diệp Minh Bắc, nhưng hiện tại mối quan hệ giữa anh ta và Triệu Văn Thao đang rất tốt, hai người họ cũng thường xuyên qua lại.
Triệu Văn Thao còn tới và nói qua với anh ta về chuyện muốn nhận thầu trại thỏ, hỏi anh ta xem trại thỏ có tiềm năng phát triển hay không?
Trương Minh còn dẫn hắn tới nhà để hỏi cha của anh ta, rồi cùng trò chuyện với cha anh ta, cha anh ta cảm thấy hắn có thể làm được, chỉ cần kinh doanh tốt thì sẽ có triển vọng cao.
“Vợ của cậu ấy sinh, nên cậu ấy đã đem cháo kê với trứng gà tới đó trước để cho vợ cậu ấy ăn rồi.” Vợ của Trương Minh trả lời.
“Nhanh như vậy sao, sinh con trai hay con gái thế?” Trương Minh mỉm cười, hỏi.
Vợ Trương Minh cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ: “Là một đứa con trai.”
“Vợ, em còn ngưỡng mộ với Sở Sở sao? Vậy chúng ta có nên đăng con lên báo không nhỉ?” Trương Minh đáp lại ngay.
Vợ Trương Minh bật cười một tiếng rồi liếc nhìn anh ta, nói: “Còn ông việc của em thì sao? Đợi sang năm mẹ em về hưu, đến lúc đó mẹ em có thời gian rảnh chăm sóc cho con của chúng ta.” Nếu không thì cô ấy phải từ chức để ở nhà sinh con, cô ấy cũng không bằng lòng.
Nếu trông cậy hết vào phần tiền lương kia của Trương Minh, thì gia đình sẽ rất là khó khăn, tiền lương của cô ấy cũng không ít hơn Trương Minh bao nhiêu, nên cô ấy không muốn từ chức.
Vợ Trương Minh lại tiếp tục xào đồ ăn, món này là dành cho Triệu Văn Thao và mẹ Diệp, sau đó là hai vợ chồng đến đó cùng nhau.
Lúc họ tới thì Diệp Sở Sở đã ăn xong rồi, bởi vì vừa mới sinh con xong, cô còn mệt, thế nên cô đã nhanh chóng thiếp đi.
Mẹ Diệp thấy vợ chồng Trương Minh tới thì mỉm cười hỏi thăm: “Trương Minh đây sao, đã lâu không gặp cậu.”
Trương Minh mỉm cười và đáp lại bà: “Chào thím, đã lâu không gặp thím, sau khi cháu trở về thành phố, cháu vẫn luôn nghĩ đến cuộc sống ở vùng nông thôn đấy ạ, thật may là có thím quan tâm.”
Vợ Trương Minh cũng có nghe anh ta nói qua mấy chuyện này, cô ấy cười và hỏi bà: “Thím, em dâu, bây giờ em ấy thế nào rồi ạ?”
“Con bé vừa mới ăn xong là đã ngủ thiếp đi rồi, em bé cũng đang bên trong đấy, để bác dẫn cháu vào nhìn một chút nhé.” Mẹ Diệp mỉm cười ôn hòa và nói.
Sau đó bà dẫn vợ Trương Minh vào nhìn em bé một chút, khi ấy vợ Trương Minh cũng gặp được Diệp Sở Sở.
Cô ấy không biết đến chuyện năm đó Trương Minh luôn muốn theo đuổi Diệp Sở Sở, nhưng khi cô ấy nhìn thấy dung mạo của Diệp Sở Sở, lại cảm thấy không hề tệ chút nào, dáng vẻ của cô rất xinh đẹp.
Còn đứa bé, bây giờ đứa bé kia vẫn còn nhỏ nên không nhìn ra gì được, nhưng mà mặt mũi ngũ quan của bé rõ ràng là giống với Diệp Sở Sở - mẹ của bé hơn.
Chắc hẳn là tương lai cũng sẽ không tệ đến mức nào đâu.
Mẹ Diệp ôm đứa bé ra cho Trương Minh nhìn một chút.
Trương Minh cũng tươi cười, và nói: “Trông giống như Sở Sở vậy.”
“Đứa bé cũng đâu có giống với vợ tôi, vợ tôi xinh đẹp biết bao nhiêu, không biết đứa trẻ này giống ai mà có hơi xấu nhỉ.” Triệu Văn Thao, người làm cha này nói.
“Con nít, đứa nào vừa mới sinh ra cũng đều như vậy, chờ lớn lên là được, con với Sở Sở không xấu xí, nên đứa trẻ cũng không xấu xí đâu!” Mẹ Diệp cười và đáp lại.
Triệu Văn Thao cười toét miệng: “Mẹ nói đúng, con trai nghe theo mẹ, Sở Sở xinh đẹp như vậy, nhất định đứa bé cũng không kém cạnh!"
Hai vợ chồng Trương Minh ở lại bên đó một lúc, rồi sau đó mới trở về.
Triệu Văn Thao bảo mẹ Diệp đi nghỉ ngơi, còn hắn thì dời cái ghế nhỏ tới bên mép giường để ngồi nhìn đứa bé, vừa nhìn vừa ngủ thiếp đi.
Diệp Sở Sở sinh con tiêu tốn sức lực, những người thân cận trong gia đình như bọn họ thì lại hao tổn tinh thần, ai cũng đều rất mệt mỏi.
Đứa trẻ lớn lên rất nhanh, bắt đầu từ cái dáng vẻ nhăn nhíu và xấu xí, qua mấy ngày sau thì đã thay đổi, ở bảy ngày, lúc xuất viện về nhà, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt đứa bé đã trở nên bụ bẫm, trắng hồng khiến cho người ta không nhịn được mà muốn hôn một cái.
“Không được hôn mặt đứa bé, cũng không được bóp mặt đứa bé, làm thế sẽ khiến đứa bé chảy nước miếng.” Mẹ Diệp dặn dò hai vợ chồng cô.
Diệp Sở Sở cũng không quan tâm đến điều này lắm, cô cũng chẳng tin rằng hôn một cái sẽ khiến bé chảy nước miếng.
Triệu Văn Thao vậy mà lại có thói quen lải nhải với đứa trẻ, cái gì mà thằng nhóc thối, thằng nhóc vô lại, lúc mẹ con sinh con ra đã phải chịu vất vả khổ cực như vậy, đợi đến lúc con trưởng thành mà dám tỏ ra bất hiếu, đến lúc đó thì người làm cha đây sẽ xử lý con!
Trước đây, người đồng trang lứa với hắn đều gọi là cha, gọi là mẹ, nhưng không phải bây giờ đang là xã hội mới sao, cho nên sau này đứa trẻ của họ sẽ gọi là ba, gọi là mẹ, giống như mấy đứa trẻ khác ở trong thành phố vậy, không gọi là cha mẹ nữa.
Về cái tên của đứa trẻ, cái tên rất được chú trọng, tổ tiên đã quy định đặt những chữ gì, này là do cha Triệu làm với chức vụ là ông nội.
Triệu Văn Thao đặt một nhũ danh cho đứa trẻ: Tụ Bảo Bồn.
Diệp Sở Sở: “...”
Khỉ nhỏ được gọi là Tài Tài, con trai thì được gọi là Tụ Bảo Bồn, gộp lại có thể thấy rõ cha đứa nhỏ là một người mê tiền.
Dĩ nhiên là Diệp Sở Sở không thể để mặc cho hắn làm bừa, cô không chấp nhận cái nhũ danh này.
“Làm gì mà không được chứ, Tụ Bảo Bồn nghe hay biết bao, vừa nghe cái tên là đã thấy may mắn rồi.” Triệu Văn Thao cười, nói.
Diệp Sở Sở mỉm cười và liếc nhìn hắn: “Vậy thì anh tự mình gọi đi, con trai em sẽ không gọi bằng nhũ danh như vậy.”
“Vậy thì gọi là trứng gà, trứng vịt, trâu trứng, trứng dê? Cũng không khác gì mấy ông anh họ là trứng sắt, trứng lừa, trứng ngựa.” Triệu Văn Thao tiếp tục đưa ra mấy cái ý tồi.
Diệp Sở Sở: “...” Con trai mếu máo, đại khái là muốn gào khóc lên.
Buổi sáng họ lên đường trở về, nhưng bởi vì lái xe chậm, hắn sợ mẹ vợ và vợ con nghiêng ngả, nên lúc về đến nhà cũng đã là buổi tối rồi.
Trước khi trở về, hắn cũng đã gọi điện thoại về trước cho đại đội.
Cha Triệu và mẹ Triệu đều đang đứng chờ ở căn nhà mới, nghe thấy tiếng xe vang lên, hai vợ chồng già bọn họ vội vàng chạy ra đó.
Triệu Văn Thao lái xe vào trong sân rồi dừng lại.
Mẹ Diệp ôm đứa trẻ trên tay, khuôn mặt của bà lộ ra vẻ mệt mỏi, khi này bà chào hỏi cha Triệu và mẹ Triệu.
“Bà sui gia, đúng thật là cực khổ cho bà!” Mẹ Triệu đón lấy đứa trẻ từ trong ngực bà, bà ấy mừng rỡ nhìn đứa trẻ đang ngủ say, sau đó mới nói một câu với mẹ Diệp.
Mẹ Diệp cười một tiếng: “Đây cũng là cháu ngoại của tôi, không sao cả.”
Mệt mỏi thì đúng là có mệt mỏi thật, nhưng trong lòng bà rất vui mừng.
Còn Triệu Văn Thao thì cầm lấy cái ghế nhỏ rồi đặt nó ở bên dưới, sau đó hắn đỡ vợ hắn xuống xe.
“Cha, mẹ.” Diệp Sở Sở lên tiếng chào hỏi cha mẹ chồng.
“Nhà chú sáu, cực khổ cho con rồi, bà sui gia cũng vậy, mau chóng về phòng nghỉ ngơi, trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ rồi.” Mẹ Triệu vội vàng nói.
Dĩ nhiên, Diệp Sở Sở đang cảm thấy khá mệt mỏi, nên cô chỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm, sau đó thì cô được Văn Thao nhà cô đỡ vào nhà.
Mẹ Diệp cũng đi vào nghỉ ngơi.
Cha Triệu liếc nhìn đứa cháu ngoại rồi cười nói: “Trông đứa nhỏ này thật là tuấn tú!”
Trước lúc đó, hắn có gọi điện thoại về báo, nên hiển nhiên ông biết đứa trẻ này là cháu trai, người bạn già của ông đã đoán đúng.
Bây giờ người làm cha như Triệu Văn Thao lại không chê đứa bé nữa mà tỏ ra đắc ý, nói: “Đúng vậy ạ, chúng con là cha mẹ có vẻ đẹp mà, làm sao đứa trẻ có thể xấu được chứ?”
Mẹ Triệu nghe hắn nói xong thì lập tức bật cười, nhưng bà cũng rất là yêu thích.
Quả thật trông đứa cháu ngoại này cũng tuấn tú, nhìn một phát cũng biết là đứa cháu thế hệ sau giống như hai ông bà bọn họ vậy!