Mẹ Triệu cười, cũng nhớ tới thời gian khó khăn năm đó.
Trước kia, thời điểm đó điều kiện thật sự là quá kém, cũng không biết khi đó lão ta lấy từ đâu cầm về bột ngô cho bà, giúp bà không đến mức đói bụng đến khó chịu.
Năm năm trước, cha Triệu toàn chạy tới phố nhỏ ngũ cốc ở chợ đen, rất khó khăn.
Nhưng mà không còn cách nào, người mang thai đói bụng rất nhanh, ông cũng chỉ có thể mạo hiểm mà thôi, cũng may vẫn luôn bình an vô sự, dù sao vẫn có thể vụng trộm cầm về mấy cân bột ngô để mẹ Triệu giấu và làm cháo ăn.
Mãi cho đến khi mang thai thằng sáu, cha Triệu vẫn muốn đi tới phố nhỏ ngũ cốc để làm nhưng kết quả là không cần nữa.
Bởi vì vận khí của thằng sáu trong bụng tốt như là một kẻ trộm, tới sông tắm rửa cũng bắt được một con cá béo mập về, mẹ Triệu đi cắt cỏ cũng có thể gặp trứng vịt, trứng gà hoang, lên núi lấy củi cũng có thể đụng trúng con thỏ chết hoặc là con gà rừng chạy tới chỗ mình. Vốn cũng không rõ lắm, mãi cho tới sau khi sinh thằng sáu rồi thì mới biết thằng sáu đúng là một đứa có vận khí nghịch thiên. Nhờ đó mà bọn họ mới biết, tất cả là nhờ ai mang đến.
Hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, tâm trạng mẹ Triệu cũng tốt lên nhiều, hai vợ chồng già nói đùa xong thì đi ngủ.
Một tháng sau, chị tư đã ra cử rồi, còn Diệp Sở Sở sắp chuyển dạ.
Hai hôm trước, Triệu Văn Thao đã sớm đưa vợ đến bệnh viện thành phố, theo sau chính là mẹ Diệp, mẹ Triệu cũng muốn theo nhưng mẹ Diệp khuyên bà ở lại, vì còn chưa sinh nên không cần nhiều người theo tới vậy, hơn nữa bên nhà Triệu Văn Thao cũng cần canh cổng, con khỉ và con thỏ cũng cần người chăm sóc nên mẹ Diệp bảo bà đi là được rồi, trong nhà mẹ Diệp chỉ có mấy con heo con gà gì đó, đã dặn dò hai đứa con dâu giúp đỡ rồi.
Tình huống của Diệp Sở Sở và chị tư không giống nhau, mẹ ruột chị tư không được việc, còn mẹ ruột Diệp Sở Sở là một người tháo vát, được mẹ ruột chăm sóc sẽ dễ chịu hơn mẹ chồng này, vì vậy mẹ Triệu cũng không cố chấp nữa, dù sao con trai út cũng không rời xa gia đình được.
Mẹ Diệp rất lo lắng cho đứa con gái này của mình là thai đầu sẽ mệt mỏi, nhưng không ngờ Diệp Sở Sở vì vận động đầy đủ nên con sinh ra rất thuận lợi, chỉ kéo dài hơn một tiếng, thế nhưng một giờ này người làm mẹ như bà cũng lo lắng một giờ, nhưng điều vui mừng chính là Triệu Văn Thao ở ngoài phòng sinh còn lo lắng hơn cả bà, mồ hôi cứ thuận theo gương mặt chảy xuống. Đối với Triệu Văn Thao, vợ mình và chị tư sinh con là giống nhau, vợ mình sinh con, hắn chỉ cảm thấy trời có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Bây giờ sinh đứa nào cũng được, hắn chỉ hy vọng vợ có thể bình an, nếu vợ xảy ra chuyện gì... hắn không dám nghĩ.
Mẹ Diệp thấy vậy vừa vui mừng vừa buồn cười, nói: “Văn Thao à, con không cần sợ dữ vậy đâu, không có chuyện gì đâu, bác sĩ đã nói tình trạng của Sở Sở rất tốt, không có vấn đề gì."
Triệu Văn Thao không nói cái gì, chỉ là ừ ừ dạ dạ gật đầu, ánh mắt không rời đi phòng sinh.
Nghe thấy tiếng khóc của con nít, Triệu Văn Thao trực tiếp lao về phía phòng sinh, hét lớn: "Vợ! Vợ tôi thế nào rồi!"
Điều này cũng ảnh hưởng mẹ Diệp, bà cũng khẩn trương theo, hô theo: "Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi như thế nào rồi hả?"
Bác sĩ bước ra, thấy Triệu Văn Thao cuống như vậy lại càng hoảng sợ, vội nói: “Không cần lo lắng, không cần lo lắng, đều rất khỏe, chúc mừng gia đình, là con trai, mẹ con bình an. Sinh thường rất thuận lợi, tình trạng hiện tại của sản phụ cũng rất tốt!”
Triệu Văn Thao lược hết mấy câu trước, chỉ nghe lọt “mẹ con bình an”, trong nháy mắt cảm thấy thân thể mềm nhũn, bị lảo đảo một cái, mẹ Diệp mau chóng đỡ hắn.
Mẹ Diệp vội vàng nói: “Văn Thao, Sở Sở và con không sao hết!”
Triệu Văn Thao có chút muốn khóc, nói: "Thật sự là quá cực khổ cho vợ con rồi, sinh con đúng là quá cực khổ!"
Bác sĩ là nữ, thấy Triệu Văn Thao như thế chợt có hảo cảm, bèn nói: “Đồng chí này đau lòng cho vợ đúng là hiếm thấy, cần phải giữ vững nhé. Phụ nữ sinh con rất khó khăn, thân thể của vợ anh tốt nên mới sinh thuận lợi, không phải chịu khốn khổ mấy, vào thăm chút đi.”
Người ta là bác sĩ đỡ đẻ thì có trường hợp nào mà chưa từng thấy đâu? Có phải thật lòng đau lòng cho vợ hay không nhìn cái là biết, trông người trẻ tuổi này đúng là thật sự đau lòng, hắn không hỏi một câu con ra sao, chỉ hỏi vợ hắn. Nếu không tại sao ai cũng muốn tìm người có nhân phẩm? Thường thì có nhân phẩm tốt đã là may mắn, chẳng hạn như chàng trai này.
Triệu Văn Thao và mẹ Diệp đều vội vàng cảm ơn, sau đó cũng đi thăm Diệp Sở Sở.
Trạng thái của Diệp Sở Sở tốt hơn chị tư nhiều, tinh thần vẫn tốt, nhìn thấy Triệu Văn Thao và mẹ mình đi đến, cười, nói: "Mẹ, Văn Thao, con không sao, chỉ là có hơi đói bụng."
Mẹ Diệp cười, cưng chiều nhìn con gái, nói: "Đói bụng là tốt, đợi tí nữa kêu Văn Thao đi kiếm cho con ăn chút gì đó."
Triệu Văn Thao ngồi ở đầu giường nhìn đăm đăm vào vợ, hỏi: "Vợ, em còn đau không?"
Diệp Sở Sở gật đầu, nói: "Vẫn đau, nhưng không bằng đau sinh con, Văn Thao, thật đúng là bị anh đoán trúng, là con trai."
Cô nhìn thằng nhóc bên người mình, giữa lông mày cũng hiện lên sự vui vẻ.
Là con trai hay là con gái cô không thèm để ý, dù sao đều là con của cô và Văn Thao nhà cô, như vậy là đủ rồi, không phải sao?
Chỉ cần bình an thì tốt rồi, chẳng qua khi nhìn thằng nhóc này lòng dạ Diệp Sở Sở vẫn mềm mại như bông.
Cô nghĩ mình thật là quá hạnh phúc, đời này không chỉ gả cho thế tử gia, mà còn sinh con cho thế tử gia, cô thật sự hạnh phúc.
Bấy giờ Triệu Văn Thao đối với con chẳng còn nhiệt tâm như trước, mặc dù tinh thần vợ mình không tệ, nhưng giằng co một giờ nên sắc mặt rất mệt mỏi, tiều tụy, tóc còn rối loạn, hơn nữa trên người còn tản ra mùi máu tanh, thật sự là khiến hắn đau lòng gần chết.
Triệu Văn Thao hôn vợ, Diệp Sở Sở có hơi lúng túng, sẵng giọng: "Em bây giờ là như thế này, anh còn hôn cái gì?"
Triệu Văn Thao nói: “Vợ anh đẹp như tiên nữ, anh chưa từng thấy ai đẹp hơn vợ!”
Mẹ Diệp buồn cười, nhưng lại cảm động, biết đau lòng cho vợ con mình là được, về sau sẽ càng thêm yêu thương vợ. Lại nghĩ đến con rể là mình chọn, trong lòng bèn khen mình lúc trước có mắt nhìn.
Mẹ Diệp nói: “Văn Thao, con nhìn thằng nhóc này chút đi, xong rồi thì tới nhà Trương Minh nấu cháo gạo của Sở Sở, nấu thêm trứng gà.”
Mẹ Diệp đương nhiên cũng biết Trương Minh rồi, năm đó Trương Minh quần áo rách rưới không đâu không có lỗ, bà còn giúp anh ta vá lại nữa, hơn nữa còn tới nhà ăn cơm.
Triệu Văn Thao xác định vợ thật sự không sao, lúc này mới nhìn thằng con hơi xâu xấu của mình, sau đó lái xe đi tới nhà Trương Minh.
Khoảng cách nhà Trương Minh tới bệnh viện không gần, nhưng cũng không tính là xa, lái xe tới cũng mất hai mươi phút đi đường.
Triệu Văn Thao thăm hỏi thì chắc chắn Trương Minh hiển nhiên cũng không có ý kiến, vì vợ anh ta cũng thế. Hơn nữa còn chuẩn bị đồ ăn ngon xong xuôi.
Nhìn thấy Triệu Văn Thao tới đây, vợ Trương Minh cười nói: "Văn Thao, cậu tới rồi? Tôi vừa nấu xong cháo và trứng gà, đang định bảo Trương Minh mang qua cho hai người ăn nè.”
Triệu Văn Thao cười nói: "Chị dâu, chị thật là tri kỷ quá đi mất, vợ em vừa sinh con xong, em muốn qua chỗ chị kiếm chút đồ ăn về cho em ấy.".
Sau khi Triệu Văn Thao đưa Diệp Sở Sở tới thì cũng đã đi tìm Trương Minh rồi, đương nhiên cũng không phải tay không mà đến, hắn có ôm một rổ trứng gà tới, và cả một túi gạo và mì.