Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 142




“Không phải, lúc ra khỏi nhà là chị đã có cảm giác muốn sinh rồi, nào ngờ đâu nó lại dày vò chị một lúc lâu rồi mới sinh ra được. Sinh đứa bé này ra, đúng thật là muốn mất một nửa cái mạng của chị.” Hạ Tùng Chi vừa khóc thút thít vừa nói: “Đến bây giờ chị vẫn chưa bình tĩnh lại được. Sinh con thật sự rất đau! Rất đau!”

Diệp Sở Sở nghe chị ấy nói như vậy mà lòng thắt lại.

Hạ Tùng Chi cũng không muốn hù dọa Diệp Sở Sở, chỉ là cô ấy hy vọng Diệp Sở Sở có thể chuẩn bị sẵn tâm lý, đừng giống như cô ấy, lúc sinh trông xấu xí vô cùng.

“Tốt nhất là em nên đi bộ nhiều một chút, như vậy thì lúc sinh con, nó cũng mau hơn chút, còn nữa, không được ăn quá nhiều đồ ăn ngon, hình hài đứa trẻ mà lớn thì rất khó sinh.” Hạ Tùng Chi cũng không hề giữ lại kinh nghiệm sinh con cho bản thân cô ấy, mà cô ấy chia sẻ nó cho Diệp Sở Sở.

Trong bữa ăn mì mừng tin vui, Diệp Sở Sở lơ đễnh như người mất hồn, lúc quay về, tâm trạng của cô cũng suy sụp hẳn.

“Thím sáu, em làm sao thế?” Chị ba ân cần hỏi thăm: “Em cảm thấy không thoải mái sao?”

Diệp Sở Sở vội vã nói: “Không có gì đâu chị ba, em không sao. Chỉ là em nghe chị Tùng Chi nói lúc chị ấy sinh con, chị ấy bị giày vò suốt ba ngày ba đêm, nên em có hơi sợ.”

Chị ba Triệu đáp lại cô: “Ai sinh con cũng đều như vậy, đến lúc đó thì đi bệnh viện thôi chứ sợ gì.”

Diệp Sở Sở chần chừ một chút, sau đó cô lại tiếp tục hỏi chị ta: “Chị ba, có phải là lúc sinh con, mình sẽ tiểu tiện không?”

Chị ba Triệu mỉm cười gượng và gật đầu một cái: “Phải, khi đó mình đau, ôi, cũng chẳng để ý gì cả, đây chính là vận mệnh của người làm phụ nữ như chúng ta!”

Diệp Sở Sở cũng có nghe Hạ Tùng Chi nói như vậy, lúc nói mấy lời này ra, Hạ Tùng Chi cũng vô cùng xấu hổ, cô ấy cảm thấy lúc đó thật sự rất mất mặt, Diệp Sở Sở cũng không tài nào tưởng tượng nổi, cô nghĩ đây là trường hợp ngoại lệ, nhưng khi nghe chị ba Triệu nói thế, thì cô mới biết cái này là trạng thái bình thường, tâm tình của cô lại bắt đầu tệ đi.

Chị ba Triệu nói: “Thím sáu, em đừng suy nghĩ gì nhiều, sinh con là việc mình bước qua ải quỷ môn quan một lần, chỉ cần người lớn và đứa trẻ bình an, thì không còn gì tốt hơn nữa, cũng sẽ không có ai cười nhạo em chuyện đó đâu.”

Diệp Sở Sở gật đầu một cái, dĩ nhiên là cô biết điều này, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bã. Khi cô về đến nhà, khỉ nhỏ ra đón cô.

“Tài Tài.” Diệp Sở Sở dắt tay khỉ nhỏ đến ngồi cạnh mép giường lò: “Tao vừa mới biết làm phụ nữ thật không dễ dàng gì.”

Khỉ nhỏ nhìn khuôn mặt của Diệp Sở Sở, cứ như nó nhìn ra được dáng vẻ đang không vui của cô, nó kêu két két mấy tiếng, rồi quay người bỏ đi, không lâu sau thì quay về, nó vậy mà cầm một ly nước ở trên tay, nhìn về phía Diệp Sở Sở rồi kêu két két.

Ánh mắt của Diệp Sở Sở sáng lên, nó đang an ủi cô sao! Cô đưa tay ra, ôm lấy chú khỉ nhỏ, rồi cạ cạ vào đầu nó, cô cảm thấy yêu thích nó không thôi: “Tài Tài, mày thật tốt! Mặc dù làm phụ nữ không dễ dàng gì, nhưng tao cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm thật tốt thôi.”

Chú khỉ nhỏ kêu két két.

Diệp Sở Sở mặc kệ bản thân có hiểu đúng hay không, cô vẫn tự nhủ: “Làm phụ nữ không dễ dàng gì, vậy nên tao sẽ đối xử tốt với bản thân mình một chút. Tao còn phải thật hiếu thuận với mẹ tao, mẹ chồng tao, bọn họ sinh ra nhiều đứa trẻ như vậy, chịu đựng nhiều đau khổ như thế, thật sự không dễ dàng gì.”

Diệp Sở Sở vừa nói vừa thở dài một tiếng.

Khỉ nhỏ nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Diệp Sở Sở, chỉnh tề mặt, đưa cái tay ít lông ra mà sờ một cái, cũng bắt đầu học thở dài theo cô.

Diệp Sở Sở có hơi sững sờ, sau đó cô bật cười với chú khỉ nhỏ: “Tài Tài nhà chúng ta thật đúng là thông minh, cũng biết học than thở theo người ta, ha ha!”

Sự thông minh và hiểu biết của khỉ nhỏ chính là niềm an ủi lớn nhất cho Diệp Sở Sở, nó khiến tâm tình của cô trở nên tốt hơn nhiều rồi.

Tâm tình của người phụ nữ đang mang thai lúc lên lúc xuống, không phải lúc nào cũng cực kỳ ổn định, có động vật ở bên cạnh, có khi lại có thể hóa giải cái tâm tình này rất nhiều

Ngày rằm tháng bảy, cuối cùng cũng dọn dẹp nhà xong, Triệu Văn Thao chạy tới nhà của lão Cửu rồi nhờ lão Cửu chọn một ngày tốt để chuyển chỗ ở.

Đốt lửa, nấu một nồi nước thì chẳng khác nào là đã dọn vào nhà mới, có lẽ hắn sẽ nướng cái bánh, mà Triệu Văn Thao cũng chẳng thiếu bột mì, hắn nướng một cái bánh làm từ bột mì, rồi xào thêm vài món ăn. Sau đó gọi cha mẹ, anh em, chị dâu cùng với mấy đứa trẻ trong nhà tới ăn một bữa, xem như là ăn mừng khi dọn tới nhà mới.

Căn nhà này của Triệu Văn Thao vậy mà có tác động đến rất nhiều người trong thôn, họ còn quan tâm hơn cả người chủ, cho nên khi họ vừa nghe thấy tiếng dây pháo nổ vang lên, mấy người không ra đồng làm việc vội chạy tới nhìn, rốt cuộc thanh niên này dọn dẹp, chỉnh trang gì mà lâu như vậy?

Bên trong và bên ngoài phòng tân hôn được bày biện dựa theo ý tưởng của Diệp Sở Sở, cái viện lớn hình chữ nhật, bốn gian phòng thiên về phía trước một chút, trước và sau có tổng cộng bốn căn phòng ngủ, ở phía trước nằm chính giữa là phòng khách, phía sau là phòng bếp, phía trên trần nhà là màu trắng, trên tường thì được quét vôi màu trắng, dưới đất lát đầy gạch đỏ, kết hợp với đồ nội thất ở trong nhà làm bằng gỗ tự nhiên, tạo cảm giác dễ chịu trong mắt người nhìn.

Căn nhà là như thế, sân trong lại càng được làm rất tinh xảo và sạch sẽ, sau nhà thì được trồng nhiều loại cây ăn quả mà Diệp Sở Sở yêu cầu như đào, mận, táo. Ở hai bên nhà đều trồng hai cây táo, mặc dù đều là cây con, nhưng nó rất tươi tốt, nhìn cũng vừa ý.

Trên mặt đất trồng cỏ, cái này là chủ kiến của Triệu Văn Thao, lúc hắn đi vào trong thành phố, thì nhìn thấy có không ít hàng cây xanh như vậy, hắn cảm thấy không tồi chút nào nên mới đem về nhà trồng, hiệu quả thật đúng là không tệ.

Hắn cũng không bỏ qua chỗ ở phía dưới chân tường, hắn trồng loại cây leo, loại này tự sinh trường, tự phát triển, còn cho nở ra hoa loa kèn, trông rất đẹp.

Trước nhà là vườn rau, có một lối đi dẫn đến cổng, bị chắn bởi hai vườn rau, hôm nay những loại cây mà Triệu Văn Thao đã trồng như cây cà, cây ớt, đậu cô ve, cải trắng, rau xà lách, rau thơm, hành lá, rau hẹ, cà chua, đều phát triển rất tốt, mà xung quanh vườn rau lại có trồng một ít hoa tường vi dại, nó nở trông rực rỡ vô cùng.

Ở bên tường phía đông còn có giàn cây nho, nhưng mà cây nho vẫn chưa leo lên, chỉ có cây dưa chuột mới bò lên được một chút.

Còn về phần chuồng gia súc, hầu hết chúng đều nằm ở phía tây của sân, một hiên nhà gọn gàng và ngăn nắp, mấy loại gia súc như dê, thỏ, thêm con lừa mới, cả heo, gà đều ở bên đó. Bên trong còn bao gồm cả nông cụ được sử dụng để thu gom cỏ để gia súc ăn, phần đất bằng phẳng còn dư sẽ là nơi dùng để làm nhà gặt cây hướng dương và hạt ngô vào mùa thu.

Sân trong ở phía bắc trồng mấy hàng cây họ chi dương, đến lúc đó gặt hoa hướng dương cũng tốt, có chỗ bóng mát để nghỉ ngơi.

Cũng thuận tiện nói thêm một chút, Triệu Văn Thao còn cố ý ngăn cách một gian phòng nhỏ ở trong căn nhà lá, xem như là chỗ để khỉ nhỏ ở, còn cái máng thép, nồi và bếp bình thường là dùng để nấu thức ăn cho heo, sang năm giết heo, người làm cũng không làm bẩn phòng bếp.

Bên trong sân bày biện tốt như vậy, bên ngoài sân cũng không kém cạnh, cánh cổng cũng được đặt rất bằng phẳng, ở trước cổng mấy mét còn trồng bốn hàng cây bạch dương, này là cản trở tầm nhìn của người đi đường, tóm lại là canh giữ ở bên ven đường, phía tây ở bên ngoài tường nơi mà gia súc đang sống có đào một cái rãnh sâu bằng gạch đá, vốn dĩ Triệu Văn Thao định làm một cái hầm khí mỏ, nhưng mà thời tiết ở phía bắc lạnh lẽo, không dễ gì làm hầm khí mỏ, vậy nên hắn lập tức làm cái hố phân, mấy thứ rác thải sinh hoạt thì vứt ở chỗ này, hắn còn cố ý thuê một người ở trong thôn tới dọn dẹp theo định kỳ.

Hắn sợ mèo con hay chó con bị rớt xuống đó nên còn cố ý đắp một tầng xi măng ở phía trên.

Mấy hàng cây họ dương chỉ ở phía đối diện bị chặt thành vài khúc gỗ để bó củi, đặt cọng cây bắp để mùa đông con lừa ở chỗ đó ăn cọng cây bắp, trực tiếp quét phân và nước tiểu vào hố phân cũng rất thuận tiện.

Triệu Văn Thao cũng muốn hướng đến việc làm đẹp áp dụng vào thực tế, Diệp Sở Sở vừa nhìn đã thật sự cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ, cô vừa ôm bụng nhìn, vừa gật đầu, cô rất thích căn nhà này!

Triệu Văn Thao chỉ về phía cây táo và nói: “Đợi thêm mấy năm, cây ăn trái đơm hoa kết quả, đến lúc đó thì lại càng đẹp nữa!”

“Bây giờ nó cũng đã rất đẹp rồi!” Diệp Sở Sở cảm thấy rất hài lòng.