“Chú ơi, cháu muốn lên kia chơi với nó.” Thiết Đản nhìn chằm chằm vào con khỉ và nói.
“Con còn muốn trèo lên hả, sao con không lên trời luôn đi!” Chị hai Triệu thét to lên, gọi Thiết Đản xuống: “Bài tập còn chưa làm xong, không mau đi làm đi, còn có mấy đứa này nữa!”
“Khỉ nhỏ! Khỉ nhỏ!” Thiết Đản gọi khỉ nhỏ xuống.
Triệu Văn Thao cười cười rồi tiến lên, bế thằng bé xuống: “Đi làm bài tập trước đã, khỉ nhỏ không chạy mất đâu, sau này còn có nhiều thời gian để xem mà! Các cháu cũng thế!”
Mấy đứa trẻ bất đắc dĩ rời đi.
Hai đứa con gái của anh tư Triệu thì ở lại, hỏi Triệu Văn Thao: “Chú ơi, khỉ nhỏ ăn gì vậy?”
Triệu Văn Thao bị hỏi vậy thì ngây người, đúng là hắn vẫn chưa biết khỉ nhỏ sẽ ăn gì.
Anh ba nói: “Sáu à, em nói xem em nhặt con khỉ này về làm gì chứ, nghe nói thứ đồ chơi này hay chọc phá người lắm.”
Chị tư nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thím sáu còn đang mang thai đó, nó làm loạn cũng không phải trò đùa đâu, bị dọa sợ cũng không tốt.”
“Chị tư, chị sợ hả?” Diệp Sở Sở cười nói: “Dù sao thì em cũng không sợ.”
Chị tư Triệu bị oán giận vậy bây giờ nhìn Diệp Sở Sở với vẻ hơi sợ hãi, hàm hồ nói: “Nhưng cũng không được chọc ghẹo ai cả.”
Mấy người nói chuyện một hồi mà con khỉ nhỏ kia vẫn chưa xuống, vậy nên cũng đành ai về nhà nấy.
Triệu Văn Thao nói: “Ý của chị tư là sợ con khỉ kia dọa sợ em, thứ này có thể nuôi không?”
Diệp Sở Sở ngoắc ngoắc với khỉ nhỏ, khỉ nhỏ lập tức đi xuống, ngồi chồm xổm bên cạnh Diệp Sở Sở, nhìn Triệu Văn Thao với đôi mắt nhỏ long lanh, vô cùng cơ trí.
“Nhìn xem nó biết điều chưa kìa, sao có thể hù dọa người khác được, rõ ràng là người khác dọa nó mới đúng.” Diệp Sở Sở xoa xoa lên đầu khỉ nhỏ.
Triệu Văn Thao không ngờ vợ mình lại thích con khỉ này nhiều như vậy, đành phải nói nhỏ với nó: “Nói cho mày biết, mày không được chạy lung tung đâu đó, ở trong phòng này đợi, buồn tiểu thì đi ra ngoài, không được đi ở trong phòng, nếu không thì sẽ không cần mày nữa!”
Cũng không biết là khỉ nhỏ có nghe hiểu tiếng người không mà khẹc khẹc một hồi, nhìn Diệp Sở Sở rồi cười lên.
Hai người cũng không biết là khỉ nhỏ ăn gì, buổi tối Diệp Sở Sở múc một bát cháo nhỏ rồi đặt bên cạnh nó, hình như nó ăn được thật, nhìn cọng hành lá mà Triệu Văn Thao đang quấn lại rồi chấm vào nước tương, cũng đưa tay ra tóm lấy, Triệu Văn Thao thấy vậy thì vội vàng đổi cho nó một lá cải trắng, giỏi lắm, chắc hẳn là bị cay rồi, bữa cơm này bọn họ vẫn có ăn!
Khỉ nhỏ cũng không kén chọn, cầm rau lên, quấn lại, chấm vào tương rồi ăn, Diệp Sở Sở nhìn mà thấy vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ.
“Nó thật là thông minh!”
Triệu Văn Thao cảm thấy đây cũng là kết quả của huấn luyện, những con khỉ hoang chắc chắn sẽ không làm được vậy.
Buổi tối khi đi ngủ thì khỉ nhỏ đã nằm xuống bên cạnh Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở cũng chuẩn bị cho nó một cái gối, còn có cái chăn nhỏ nữa, rồi nói với Triệu Văn Thao: “Anh chuẩn bị một căn phòng cho Tài Tài đi.”
Diệp Sở Sở cảm thấy Phát Tài rất khó nghe nên gọi luôn là Tài Tài.
Triệu Văn Thao dở khóc dở cười: “Vợ à, không phải em coi nó là trai luôn rồi chứ?”
“Nó là đực hả?” Diệp Sở Sở hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Không biết. Mà cho dù nó có là đực hay cái thì nó cũng chỉ là một con khỉ thôi... Được rồi, anh đi thu xếp, làm cho nó một căn phòng!” Triệu Văn Thao thấy vợ đang trừng mắt nhìn thì vội vàng đồng ý.
Vậy thì còn được, Diệp Sở Sở hài lòng quay đầu nói với khỉ nhỏ: “Tài Tài à, sau này mày sẽ có phòng của mình, phải ngủ một mình rồi, biết chưa?”
Khỉ nhỏ khẹc khẹc mấy tiếng, Diệp Sở Sở lập tức vui vẻ nói: “Văn Thao, em cảm giác được là nó nghe hiểu đó!”
Triệu Văn Thao đắp lại chăn cho vợ, ngáp một cái rồi nói: “Đó là đương nhiên, của vợ anh nuôi mà, sau này em cứ từ từ dạy dỗ nó.”
“Anh thật là đáng ghét chết đi được!” Diệp Sở Sở đẩy Triệu Văn Thao một cái.
Từ khi trong nhà đã có thêm một con khỉ, mấy ngày sau trẻ con trong thôn đều kéo tới xem, Diệp Sở Sở cũng không thấy phiền, chỉ kiên nhẫn bảo mọi người không được hù dọa Tài Tài, còn lấy đường phèn ra phát cho chúng nó ăn, bỗng chốc Diệp Sở Sở đã trở thành người tốt nhất trong mắt của bọn nhỏ, rất nhiều đứa đã vỗ ngực bảo đảm là sau này nếu có chuyện gì thì cứ lên tiếng, làm ra dáng vẻ cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Thời tiết tháng sáu rất nóng, cũng may là ở phương bắc cũng đỡ hơn, chỉ cần ở dưới bóng cây một lát rồi sẽ mát mẻ ngay, bây giờ các loại rau cải đều đã xuống giá, Hạ Tùng Chi cũng sinh con vào mùa này, là một đứa con gái.
Giằng co những ba ngày bà đêm ở trạm y tế trên thị trấn rồi mới sinh được đứa bé ra, không thể không nói như vậy quá tốn sức, nếu là một đứa bé trai thì mọi người còn còn cảm thấy đáng giá, nhưng là con gái nên có chút thất vọng, nông thôn mà, chỉ thích con trai!
Cũng may Triệu Văn Chí không phải là một người trọng nam khinh nữ, ngược lại còn cảm thấy con gái rất tốt, biết thương xót ba mẹ, vô cùng yêu thích đứa con gái mới sinh, Hạ Tùng Chí thấy vậy thì cũng cảm thấy được an ủi ít nhiều.
Mặc dù là sinh được con gái, nhưng đây là là đứa con đầu tiên của Triệu Văn Chí nên vẫn phải ăn mì trứng để chúc mừng, Diệp Sở Sở cùng đi với chị ba Triệu, cầm mì sợi làm bằng trứng gà, bọc vào một cái khăn lụa màu hồng rồi đi thăm Hạ Tùng Chi.
Hạ Tùng Chi bị giày vò khi sinh con nên sắc mặt có chút tiều tụy, khi Diệp Sở Sở đi vào thì cô ấy đang cho đứa bé bú.
Chị ba biết Diệp Sở Sở và Hạ Tùng Chi thân nhau hơn, chỉ nói mấy câu thông thường rồi đi ra hỗ trợ nấu cơm, Diệp Sở Sở ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn đứa trẻ sơ sinh đang bú sữa mẹ, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Đứa trẻ sinh ra đã được như vậy rồi sao?” Diệp Sở Sở nhìn đôi lông mày nhàn nhạt và hàng lông mi dày của đứa bé rồi hỏi.
“Sao có thể chứ, đứa bé nào khi mới sinh thì cũng rất xấu, nhăn nhúm, trông giống như một con chuột vậy.” Hạ Tùng Chi cảm giác thấy đứa bé đã ăn no rồi, vỗ lưng đứa bé một cách thành thạo, dỗ nó ợ hơi rồi đặt nó xuống: “Trẻ con phát triển nhanh, nhìn mỗi ngày lại mỗi khác.”
Diệp Sở Sở sờ đứa trẻ đang nằm trên tấm đệm, ở nông thôn thì cái này gọi là túi ngủ, dùng vỏ của cây kiều mạch để may thành, vì giường quá cứng, cũng rất nóng nên mới may ra một cái túi như vậy, thật ra nó cũng chỉ là một phiên bản khác của gối làm bằng kiều mạch, cũng mềm mại mà thoải mái như vậy.
Cái gối dành cho trẻ con là gối tiểu mễ, nông thôn rất chú trọng đến đầu khi ngủ, chính là ngủ ra được một cái đầu đẹp, vì vậy mà cần có một loại gối đặc thù.
Hai chân của trẻ cũng sẽ được kéo thẳng bằng cách cuốn vải vào, làm vậy là vì sợ con lớn lên sẽ có đôi chân vòng kiềng, hy vọng trẻ có được đôi chân dài và thẳng.
Đây là ba thứ cần thiết cho một đứa bé, phần còn lại là một ít tã, tất cả đều được cắt ra thành từng miếng từ vải của quần áo mùa thu.
Hạ Tùng Chi giới thiệu xong rồi nói: “Đừng thấy đứa bé này không có bao lớn, nhưng trên giường này đều là đồ của nó hết đó.”
Diệp Sở Sở nhìn từng chồng từng chồng những thứ đồ lớn nhỏ khác nhau kia, cười nói: “Đứa bé gái này thật là may mắn mà, vừa mới sinh ra mà đã có nhiều đồ như vậy rồi!”
Hạ Tùng Chi cũng cười: “Đúng là may mắn, bố nó còn thương nó hơn cả chị nữa đó.”
Diệp Sở Sở biết cô ấy muốn có con trai: “Đây mới là đứa con đầu lòng của chị, chị đâu cần phải lo lắng, hơn nữa con gái còn là áo bông nhỏ của ba mẹ nó mà!”
Hạ Tùng Chi nói: “Ai cũng nói như vậy, nhưng vẫn là con trai tốt hơn.”
“Chị đừng nói như vậy nữa, nhìn xem đứa bé ngoan vậy mà. Bé tên là gì, đã đặt tên chưa?” Diệp Sở Sở nói.
“Ba nó có đặt cho nó một cái tên gọi yêu ở nhà, gọi là Nựu Nựu, tên thật thì chờ khi đến trường rồi mới đặt.” Hạ Tùng Chi có hơi mệt nên nằm xuống.
Diệp Sở Sở thấy vậy thì có chút đau lòng: “Em nghe nói chị phải giằng co những ba ngày ba đêm hả?”