Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 143




Triệu Văn Thao nghe vợ nói như vậy lập tức cười tới mang tai, người khác nghĩ như thế nào hắn không thèm để ý, chỉ cần vợ vui là được.

Nông dân không để ý quá nhiều, có chỗ ngủ có cơm ăn là được, song nhìn thấy Triệu Văn Thao sắp xếp sân nhỏ, nhưng cũng cảm thấy hoa lá cành rất đẹp, cho dù ngoài miệng nói hoa hòe hoa sói toàn vô nghĩa, nhưng trong lòng rồi lại tính toán sân nhỏ nhà mình có nên làm một cái không.

Mấy cái này là thứ nhì, thứ hấp dẫn họ nhất là máy sưởi ấm và máy bơm nước.

Anh hai vuốt mặt máy sưởi, cẩn thận nói: "Đây là máy sưởi ấm nhỉ, cái này tốn bao nhiêu tiền?"

Triệu Văn Thao nói: “Đúng là máy sưởi, không nhiều đâu, một miếng hơn mười đồng.”

“Một miếng đã hơn mười đồng!” Anh ba đang đứng ở đằng kia líu lưỡi, nói: “Vậy mà còn không nhiều, sáu à, em kiếm được bao nhiêu tiền thế!”

Chị tư cao giọng: “Cái gì mà kiếm được bao nhiêu tiền, chú út người ta phát tài mà!”

Triệu Văn Thao cười hì hì nói: “Đúng rồi, bây giờ em chính là vạn nguyên hộ!”

“Sáu, thật hay giả vậy? Bây giờ em là vạn nguyên hộ rồi sao?”

“Bọn anh còn chưa từng thấy số tiền nhiều như vậy, lấy ra cho bọn anh nhìn xem!”

“Để bọn anh được mở mang tầm mắt!”

Mọi người tôi một câu anh một câu, còn cha Triệu thì trợn mắt nhìn Triệu Văn Thao liếc, tức giận nói: "Nói linh tinh!" Sau đó chắp tay sau lưng đi.

Mẹ Triệu cũng trừng liếc Triệu Văn Thao: "Xem lại ăn nói!"

Nhưng Triệu Văn Thao lại dũng cảm: "Đương nhiên là thật! Hơn nữa, vạn nguyên hộ thì được xem là cái gì, muốn làm thì làm trăm vạn nguyên hộ, ngàn vạn nguyên hộ mới được!"

Anh ba liếc nhìn Triệu Văn Thao, cười nói: "Sáu à, em mơ đẹp ghê, trăm, nghìn, còn thiếu một triệu này!"

Triệu Văn Thao cười nói: "Anh ba nói rất đúng, em sẽ cộng thêm là trăm triệu nguyên hộ!"

“Sáu Triệu, cậu thật sự có năng lực có tất sao!”

“Thằng nhóc này, khoác lác quá!”

Mọi người cười ha hả.

Lúc này, chị Triệu cũng đứng trong phòng bếp ở phía sau quan sát, phòng bếp cũng đầy gạch, tro trắng quét trên tường, khiến người khác chú ý nhất chính là gạch men sứ màu trắng ở bàn bếp. Phải biết rằng, bàn bếp ở nông thôn đều là quét bùn, đâu có ai dùng gạch men sứ. Hôm nay, mấy nhóm đàn bà con gái cả ngày vây quanh bàn bếp nhìn thấy, ánh mắt ai nấy đều sáng lên, thế này cũng quá sạch sẽ rồi!

So sánh giữa bùn và gạch men, đương nhiên là gạch men sứ sạch hơn rồi.

Nhưng ánh mắt chị hai lại tập trung vào vòi nước trên vách tường sau bàn bếp, ở thị trấn chị ta đã nhìn thấy nó, vặn một cái là có nước, khá dễ dàng. Chị ta bèn bước lên vặn thử, nhưng không có nước.

“Thứ này là để làm gì?

Có mấy người chưa thấy qua việc đời ngạc nhiên đi lên nhìn.

Chị hai buồn bực mà nói: "Đây là vòi nước, vặn một cái thì có nước."

"Tốt như vậy sao? Nhưng cái này đâu có nước đâu?"

Tuy nói bây giờ ở nông thôn đã tốt hơn nhiều, nhưng thiết bị sinh hoạt vẫn còn rất tệ, ví như nước uống, trong nhà rất nhiều người không có giếng nước, phải đi giếng lớn trong đội, và cũng phải dùng ròng rọc kéo nước giếng, gánh nước, còn có đi tới sông gánh nước, mùa đông thì đến sông đập băng, đem về bỏ vào nồi nấu tan rồi dùng.

Dù đã lắp đặt giếng khoan tại nhà, chính là loại giếng áp lực nước nhưng hàng ngày vẫn phải ép nước vào xô. Mùa hè thì ổn chứ mùa đông thì chịu khổ, tới mùa đông chung quanh giếng nước sẽ được một tầng băng dày bao, có nhiều người lúc ép nước bị trượt chân té gãy chân, dù không bị té gãy chân thì lúc ép nước tay cũng bị lạnh buốt, vì vậy những thứ này mới được nhóm đàn bà con gái thường xuyên nấu cơm để tâm như vậy.

“Sao cái này không có nước thế?” Chị hai vặn không ngừng.

Diệp Sở Sở vịn eo đi tới nói: "Ài, đừng nói nữa, Văn Thao ở cửa hàng Thái Bình thấy người ta làm cái này, nên cũng làm, kết quả quên là người ta đã nối điện rồi, còn chúng ta thì chưa có điện nên không thể dùng."

Lý Phân nói: “Ồ, cái này dùng điện hả?”

Diệp Sở Sở giải thích nói: "Đúng, nếu có điện thì vặn một cái là có nước.”

Chị hai hỏi: “Vậy nếu không có điện thì không thể dùng?"

"Đúng, không có điện không thể dùng."

“Ôi, vậy cái thứ nào có gì hữu dụng đâu!”

“Đúng vậy, cái này tốn nhiều lắm đúng không?”

“Chắc chắn là vậy rồi, bà nhìn này, hình như là bằng đồng đây này."

Mọi người tôi một câu chị một câu bình luận, chị hai thấp giọng hỏi: "Cái nước gì gì đó.... tốn bao nhiêu tiền?”

"Máy bơm nước sao?"

"Đúng, là máy bơm nước."

Diệp Sở Sở nói: "Máy bơm nước và ống nước cộng lại hình như là mấy trăm, máy bơm nước đắt.".

Một người phụ nữ vỗ đùi nói: “Ôi trời đất ơi! Tốn mấy trăm cho một thứ không dùng được, cái này, thế này cũng quá hồ đồ rồi!”

"Đúng vậy a, mấy trăm làm gì không được, sao lại làm cái thứ này!"

“Đây là có tiền mà không có chỗ xài đây sao?”

Diệp Sở Sở cười nói: "Đợi có điện là có thể dùng."

“Có điện là việc chị nói một câu nối là có thể nối sao?”

“Nếu cả đời này không nối vậy đó không phải là mất tiền oan rồi.”

“Ôi, không phải chứ, Sở Sở này, có tiền thì cũng không thể xài như thế được. Em phải quản lý chứ, đàn ông chính là người tiêu tiền như nước, không thể dựa hết vào hắn được!”

Diệp Sở Sở đợi mọi người đều phát biểu xong quan điểm thì nói: "Mấy cái này là mua nợ đó.”

Chị hai lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Nợ à?”

Cô đáp: “Đúng, nếu không lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ.”. Nói xong, Diệp Sở Sở chỉ vào bàn bếp gạch men sứ và bức tường, nói: “Còn cái này, cái này, cái này, tất cả cái này đều là nợ, đều trả vào năm sau, hoặc là năm sau nữa.”

Chị hai úp mở thì thầm, trong lòng đột nhiên thoải mái: “Bảo sao, chú út nói là mình vạn nguyên hộ, hóa ra là thiếu nợ người ta vạn nguyên.”

Nhà mới của chị ta hiển nhiên không thể sánh được cái này, nhưng chị ta không thiếu nợ nhiều tới mức này. Cho nên, sống không thể chỉ cố vẻ vang, phải nhìn thực tế, ngay cả Triệu Văn Thao có kế sinh nhai để trả nợ, nhưng chị ta nghe thấy vẫn sợ hãi, thằng nhóc này, lắp ba cái thứ không có tác dụng gì mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, thì còn thế nào được?

Nghĩ vậy, chị hai cực kỳ thương cảm cho Diệp Sở Sở, đều là vẻ vang ngoài mặt, gả cho một chúa khoác lác.

Chị hai thấm thía nói: “Thím sáu à, em đừng nên cái gì cũng dựa vào hắn, em cũng nên khuyên mấy câu đi, mắc nợ không có gì, chúng ta xây nhà cũng mắc nợ rồi, nhưng không thể quá nhiều, quá nhiều thì không nổi đâu."

Dì, thím khác cũng đi tới nói với Diệp Sở Sở.

“Đàn ông mà, không thể không quản, đặc biệt là tiền, con phải là người giữ mới được!”

“Đó giờ phụ nữ là người quản lý tiền, con không quan tâm tiền thì phải làm sao? Đàn ông làm sao sống được.”

“Không nên làm thế, đàn ông kiếm tiền, phụ nữ quản tiền. Trong nhà con nói mới tính.”

“Hắn đòi tiền con con đừng cho nó, không được làm loạn theo hắn. Bây giờ con lại còn bụng mang dạ chửa, một khóc hai nháo ba thắt cổ, xem hắn có sợ không!"

Diệp Sở Sở nghe thấy dở khóc dở cười, biết rõ tất cả mọi người có lòng tốt, thế nhưng là lòng tốt này có phần buồn cười, nhưng cô cũng chỉ có thể gật đầu đối đáp để ứng phó.

Mọi người đã thỏa mãn vì tròn vai “nhân vật nhân sinh trí giả”, tâm lý đã cân bằng. Giữa trưa sẽ ăn cơm ở đây, uống trà, rồi giảng đạo với vợ chồng son một phen, sau đó đi.

Cha Triệu mẹ Triệu là người đi cuối cùng, cha Triệu do dự một hồi mới lơ đãng hỏi thăm: "Lấy về được thì thật sự có thể trả hết sao?”