Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 23




Cuối cùng, Tôn Tú Lan cầm hai mươi đồng đưa cho Cố Linh, lại nhẹ nhàng dỗ dành Cố Linh nửa ngày. Đương nhiên mấy thừ này bà ta không muốn làm, bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến khi lấy được lễ hỏi của Dư gia thì thôi!

Đêm hôm đó, Tôn Tú Lan cực kỳ ra sức, giở trò, miệng kêu rên, eo vặn gãy, trong miệng nói ra các loại từ đê tiện, phóng đ.ãng mới dỗ dành cho Cố Trường Kiên vui vẻ.

Sau khi xong xuôi, bà ta dựa vào ngực Cố Trường Kiện, tiếng nói buồn nôn đến cực điểm : “Anh Kiện, chúng ta thật vất vả mới được ở bên nhau. Em chính là một lòng muốn những ngày tháng tốt đẹp bên anh. Anh cũng biết đấy, em đến một con kiến cũng không dám dẫm chết, làm sao có thể đối xử không tốt với bọn nhỏ? Em còn hận không thể móc tâm ra đưa cho Linh Linh …”

Còn trong phòng Cố Linh, Cố Á vẫn luôn khóc, hai người chỉ cách nhau một cái rèm, vì vậy mà Cố Linh đến khuya mới ngủ được.

Trong đầu Cố Linh nhớ đi nhớ lại phản ứng của Cố Trường Kiện khi cô hỏi ông ta, Cố Á có phải là con ruột của ông ta hay không. Lúc đó Cố Trường Kiện thần sắc cứng đờ.

Phải không?

Cô từ trước đều không nghi ngờ việc này, bởi bì Cố Á lớn lên rất giống với Tôn Tú Lan, hơn nữa còn kém cô nửa tuổi, vì vậy, dù là ai cũng không sẽ không nghĩ đến phương diện này.

không có hoài nghi quá, bởi vì Cố Á cùng Tôn Tú Lan lớn lên rất giống, lại cùng nàng chỉ kém nửa tuổi, mặc cho ai cũng không thể tưởng được cái kia phương diện đi.

Nhưng nếu là thật thì sao?

Nếu Cố Á là con ruột của Cố Trường Kiện, vậy thì mọi thứ có thể được giải thích rõ ràng. Vì cái gì Cố Trường Kiện rõ ràng biế con ruột là Cố Linh chịu uỷ khuất vẫn luôn mở một mắt, nhắm một mắt, coi như không biết.



Ông ta không phải là người ngu xuẩn, mà là một kẻ thối tha.

Sáng sớm hôm sau Cố Linh vẫn muốn đi làm, cô không ăn cơm sáng, chỉ rửa mặt, chải đầu rồi ra khỏi nhà đi làm. Khi đến xưởng thực phẩm Cố Linh gặp được bạn tốt của mình Lâm Huệ Ninh.

Hai người đều sống ở gần xưởng, quen biết nhau không ít năm, chín là lớn lên từ nhỏ với nhau. Hiện tại cô cùng Lâm Huệ Ninh lại cùng đi làm một chỗ, vì vậy mà quan hệ rất tốt.

Lâm Huệ Ninh thấy gương mặt trái xoan của Cố Linh trắng bệch, lập tức hiểu rõ, sáng nay Cố Linh lại không ăn sáng. Cô ấy cười, đem bánh bao trong tay đưa qua cho Cố Linh : “Cậu lại không ăn cơm sáng sao? đây, bánh bao, mẹ mình vừa làm tối qua.”

Cố Linh trong lòng ấm áp: “Cậu ăn chưa?”

Lâm Huệ Ninh đương nhiên chưa ăn, bánh bao là thứ tốt, cả nhà mỗi người chỉ được chia cho một cái. Nhưng cô ấy vẫn thuận miệng nói: “Rồi, tớ ăn rồi, đây là để lại cho cậu, cậu ăn đi!”

Cố Linh rất cảm động, cầm lấy bánh bao, cười nói : “Cảm ơn cậu Huệ Linh”.

Lâm Huệ Ninh vỗ vỗ lên bả vai Cố Linh: “Cảm ơn cái quỷ! Cậu ăn nhanh đi! Nhìn xem, hoa khôi của xưởng chúng ta đói đến mặt trắng bệch rồi!”

Bánh bao của Lâm Huệ Ninh ăn rất ngon, Cố Linh vừa ăn vừa cười, tâm tình trầm trọng cũng tốt hơn rất nhiều.