Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 24




Một ngày làm việc kết thúc, Cố Linh đang chuẩn bị đến chỗ quản lý xưởng hỏi thăm một chút về vấn đề ký túc xá, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Tuyết Phương chờ mình ở cổng lớn.

Cố Linh lập tức chạy chậm qua chỗ bà. Trần Tuyết Phương vẫy vẫy tay, sắc mặt rất ngưng trọng. Trong lòng bà hiện tại đang tức giận đến phát run.

Trần Tuyết Phương lôi kéo Cố Linh đi đến một góc không có người, nói :

“Linh Linh, dì đã hỏi thăm được! Tôn Tú Lan kia chính là không phải thứ tốt! Cô ta thế nhưng là mối tình đầu của ba con khi ông ta ở nông thôn. Sau đó ba con vào trong thành phố liền quen biết được mẹ con. Từ đó ông ta cùng Tôn Tú Lan tách ra. Tôn Tú Lan cũng nhanh chóng gả cho một người đàn ông khác. Nhưng dì nghe người ta nói, mùa xuân năm đó, Tôn Tú Lan bỗng nhiên mang theo con gái vào trong thành phố. Không quá hai tháng sau, cô ta trở về nông thôn ly hôn với chồng. Sau đó cô ta lại tiếp tục quay lại thành phố. Cô ta ở trọ ngay gần đơn vị công tác của ba con! Thẳng đến khi mẹ con xảy ra chuyện, cô ta mới có cơ hội gả cho ba con…”

Trần Tuyết Phượng càng nói càng tức giận: “Mẹ con rất có thể đã biết được sự tình lúc trước của bọn họ, vì vậy, dưới sự tức giận liền đi công tác ở Hải Nam, tâm tình không tập trung, vì vậy mới xảy ra việc lớn ngoài ý muốn! Hai kẻ kia không phải người a!”

Trần Tuyết Phượng tức giận đến mức nắm chặt hai tay lại mới giữ được bình tĩnh, nước mắt cũng rơi xuống!

Một người đang êm đẹp, lại bị ép cho xảy ra vấn đề.

Khi chúng ta nghiêm túc tìm hiểu chân tướng về một việc gì đó, sẽ phát hiện ra, có kẻ hư thối đến không thể tưởng tượng được!



Trần Tuyết Phượng hai mắt đẫm nước, mông lung nhìn vào Cố Linh đang như một cây gỗ đứng ngốc tại chỗ. Trần Tuyết Phương nhìn thấy Cố Linh như vậy, sợ hãi gọi : “Linh Linh, con làm sao vậy? Sao con không nói lời nào?”

Cố Linh lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Cả tay và chân của cô đều lạnh như băng. Kỳ thật trong tiềm thức, cô đã đoán ra được chân tướng, nhưng lúc này, khi phải đối mặt tiếp thu sự thật, khổ sở vẫn ập đến trước mặt cô.

Yêu chính là yêu, không yêu cũng chính là không yêu, trước nay đều không thể ngụy trang được.

Cố Linh nhẹ nhàng phun ra một câu: “Dì Trần, cảm ơn dì, chuyện này con đã biết, con sẽ xử lý thật tốt.”

Cái mà Cố Trường Kiện muốn, chính là địa vị trong thành phố của Dương gia, ông ta muốn cắm rễ ở lại, muốn có một cuộc sống giàu có. Ông ta cũng muốn cùng tình đầu gương vỡ lại lành, đón con gái ruột trở về, rồi lại sinh thêm một đứa con trai. Còn việc sống chết của Dương San mẹ cô, hay những uỷ khuất khổ sở của Cố Linh cô, ông ta không hề để bụng.

Còn Tôn Tú Lan thì sao? Cái bà ta muốn, chính là tiền, là thanh danh, là một tương lai tốt cho con gái Cố Á, cùng con trai Tiểu Bân của bà ta. Bà ta muốn lợi dụng, vắt kiệt đứa con gái kế là Cố Linh cô đây.

Cố Linh ngước mắt nhìn về phía không trung, nơi ánh chiều đang buông xuống, cô cười.

Các người hao tổn tâm cơ, vậy thì tôi sẽ phá huỷ toàn bộ.