Cố Trường Kiện cũng cảm thấy xấu hổ, Tôn Tú Lan nhận thấy không khí không đúng, liền nhanh chóng nói: “Á Á, mau xin lỗ chị con đi!”
Cố Á đương nhiên không chịu xin lỗi, trong lòng cô ta tức giận, đem đầu uốn éo, không nói lời nào!
Cô ta làm sao có thể cho Cố Linh được như ý nguyện, bảo cô ta xin lỗi sao, đừng mơ!
Tôn Tú Lan chỉ có thể hèn mọn đi lên, kéo kéo tay áo Cố Linh: “Được rồi, được rồi, Linh Linh, mọi thứ đều là do mẹ sai! Mẹ bảo đảm với con, về sau Á Á sẽ không động vào đồ vật của con, Á Á có gì, con cũng đều có! Được không? Nếu con còn tức giận, vậy thì liền tới đánh mẹ đây, con tới đánh mẹ!”
Bà ta bắt lấy tay Cố Linh, hướng tay cô về phía thân mình. Cố Linh trực tiếp rút lại tay, nói : “Mẹ đừng làm những việc vộ dụng này! Cố Á đánh con, không được con cho phép đã lấy đồ đạc của con, em ấy phải xin lỗi con! Ngày thường mẹ lấy tiền lương cho em ấy như thế nào, thì mẹ cũng phải đưa cho con như vậy! Nếu không, ngày mai con sẽ nháo lớn, nháo ra rõ ràng, để cho mọi người nhìn xem, mẹ kế đối xử với con của chồng như thế nào!”
Cố Trường Kiện trong lòng tức giận, nhưng ông ta cũng biết, Cố Linh xác thật bị uỷ khuất, nếu Cố Linh thật sự nháo ra, như vậy ông ta sẽ bị mọi người chỉ trỏ, quá khó coi.
Ông ta không kiên nhẫn, nói : “Cố Á, con xin lỗi chị con đi! Mặt khác, Tú Lan, em lấy hai mươi đồng đưa cho Linh Linh, coi như cho con bé tiền tiêu vặt.”
Dù sao hai mươi đồng này so với tiền an ủi của Dương San cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi! Ông ta không thèm so đo mấy đồng tiền này.
Nhưng Cố Á vẫn không chịu xin lỗi, Tôn Tú Lan nhìn thấy sắc mặt của Cố Trường Kiện đã không còn kiên nhẫn nữa, bà ta chỉ có thể cắn môi, đi lên tát cho Cố Á một cái, nói : “Mau, xin lỗi chị con đi!”
Cố Á chấn kinh rồi, má trái cô ta vẫn còn in rõ bàn tay của Cố Linh, bây giờ má phải lại bị mẹ ruột tát cho một cái! Cô ta tức giận đến khóc lên : “Được, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi là được chứ gì!”
Nói xong Cố Á bổ nhào vào gối đầu trên giường khóc rống lên…