“Còn nữa, có lẽ mối quan hệ giữa chú hai và thím hai không được tốt cho lắm, nếu không thì cũng đã dẫn thím về gặp ông bà nội rồi. Hôm nay cô út cùng chú ấy đi về, chắc là chú ấy cũng không cho thím hai gặp mặt cô út, mối quan hệ trong nhà chú ấy không được hòa thuận, chúng ta tùy tiện đi đưa ra yêu cầu, sẽ chỉ làm mâu thuẫn của gia đình bọn họ càng thêm gay gắt nữa thôi.”
Thật ra Thôi Văn Đống vẫn còn rất thông minh, bình tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, anh ta thật sự không muốn đi ỷ lại vào người ngoài, cảm thấy không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Thấy cô ta cúi đầu giống như suy nghĩ chuyện gì đó, Thôi Văn Đống hỏi cô ta: “Phán Nhi, em muốn đi ra nước ngoài sao?”
Trong lòng Thôi Phán Nhi có chút phức tạp, cười có chút miễn cưỡng: “Trong khoảng thời gian gần đây mẹ thường xuyên nói đến chuyện này, nói là bảo chú hai đưa chúng ta ra nước ngoài phát triển, nói nước ngoài có rất nhiều chỗ tốt, em cũng có chút thèm.”
“Nhưng mà lúc nãy nghe anh nói như thế, cũng cảm thấy anh nói đúng, chúng ta không hiểu tiếng nước ngoài, lại không có tài năng gì, cho dù chú hai dẫn chúng ta đi qua đó, chúng ta ở lì trong nhà chú ấy mãi cũng không được.”
“Nếu chúng ta không kiếm được tiền, thuê nhà ăn uống gì đều phải tiêu tiền, đến cả chính mình cũng nuôi không nổi, toàn là phải dựa vào chú hai giúp đỡ, đến lúc đó cuộc sống sẽ càng nghèo khó hơn, còn phải nhìn xem sắc mặt của mấy người thím hai, còn không bằng ở lại nơi này bán hàng vỉa hè.”
Thấy cô ta đã thay đổi suy nghĩ, Thôi Văn Đống nói: “Tối mai anh đi gặp chú hai, nói chuyện với chú ấy, nhờ chú ấy chỉ lối phát triển cho chúng ta.”
Lúc này mấy người Lục Tĩnh Xuyên đã về nhà, Cung Vãn Đường đã nấu cơm xong, buổi trưa Cung Linh Lung sẽ ở lại trong nhà máy ăn cơm, Cung Thành Tuấn và Hoắc Tâm Quỳnh ra ngoài thăm người quen, chỉ có hai người bọn họ dẫn theo bốn đứa nhỏ ở trong nhà ăn cơm.
“Bà ngoại, lúc nãy bọn con vừa gặp được… Ông ngoại kia đó.” Lục Sơ Minh vừa ngồi vào bàn ăn lập tức nói cho bà biết chuyện này.
Cung Vãn Đường cũng sửng sốt, chờ phản ứng lại rồi, vội hỏi: “Ba đứa gặp được ông ấy rồi sao?”
“Ông ấy vừa mới ngồi bán hàng với bọn con hai tiếng đồng hồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-892.html
.]
Lục Sơ Minh kể lại chuyện Thôi Văn Đống dẫn ông ấy đến tìm bọn họ cho bà nghe, lại nói: “Ông cũng kết hôn rồi, thật ra lúc bọn con đến thành phố Dương du lịch đã gặp được vợ hai, con riêng và con trai của ông, cô con riêng của ông ấy giống như dân lưu manh, còn đánh nhau với con, cha từng đánh cô ta giúp con nữa…”
Chờ cậu bé nói xong, Lục Tĩnh Xuyên lại bổ sung thêm: “Con và ông ấy đã trò chuyện vài câu, ông ấy nói chồng trước của vợ ông ấy là xã hội đen, c.h.ế.t từ mười mấy năm trước rồi, nhà mẹ đẻ của vợ ông ấy cũng là loại người giống hệt như nhau. Sáng sớm hôm nay ông ấy đi gặp người nhà họ Thôi, chỉ dẫn theo con của ông ấy và ba mẹ con Thôi Lan Chi, không dẫn vợ và con riêng đến.”
Cung Vãn Đường đã đoán được gia đình hiện tại của ông ấy khá phức tạp, nhưng mà bà cũng không có ý định hỏi thăm, bắt đầu từ giây phút ly hôn kia, bọn họ đã trở thành người qua đường, hiện tại đôi bên đều có gia đình riêng, bà sẽ không quan tâm chuyện của ông ấy nữa, còn chuyện sau này ông ấy và Linh Lung sẽ ở chung với nhau như thế nào, bà ấy cũng sẽ không ngăn cản hoặc can thiệp.
Ăn cơm xong, bọn họ lần lượt quay về phòng ngủ nghỉ trưa, chiều nay ba anh em không đi ra ngoài buôn bán, Cung Vãn Đường ở trong nhà dạy bọn họ tiếng nước Y, Lục Tĩnh Xuyên cũng ở bên cạnh học tập theo.
Gần năm giờ chiều, mấy người Cung Thành Tuấn quay về, hôm nay ở bên ngoài bận rộn một ngày, cả hai người đều mướt mồ hôi, vừa về đến nhà đã lập tức đi tắm rửa.
Hàn Tế và Cung Linh Lung là hai người về nhà cuối cùng, chờ đến khi bọn họ về đến nhà thì đã là sáu giờ, Cung Linh Lung cũng nhanh chóng tắm sơ qua, thay một chiếc váy kiểu sườn xám, trang nhã lại đoan trang thoát tục, phối hợp với một đôi giày xăng đan cao gót khá là thời thượng hiện tại, mái tóc xinh đẹp được cô búi lên một cách đơn giản, có chút giống như một cô chủ của gia đình giàu có thời dân quốc.
“Woa, đẹp quá.”
Hoắc Tâm Quỳnh giơ ngón tay cái lên khen ngợi, sau đó lại quay đầu lại nói với Cung Thành Tuấn: “Mau đi kết hôn với em đi, em lại sinh cho anh một cô con gái xinh đẹp, anh mà còn kéo dài thời gian nữa là sắp không sinh được luôn rồi.”
Cung Thành Tuấn: “… Câm miệng!”
Cung Linh Lung nhịn không được cười ha ha, cô thật sự quá thích tính cách của dì Hoắc, lúc này cũng đang cố gắng quyến rũ cậu cả, mỗi một câu bà ấy nói ra đều vô cùng can đảm và kích thích, cũng chỉ có cậu cả có định lực mạnh mẽ, nếu đổi thành người đàn ông khác thì có lẽ đã không khống chế được từ lâu rồi.
Thật ra Cung Vãn Đường cũng đang quan tâm đến chuyện này, năm nay Hoắc Tâm Quỳnh ba mươi tám tuổi, anh cả cũng đã bốn mươi sáu, nếu còn không kết hôn sinh con nữa thì sẽ muộn thật đó, bà dự tính ngày mai sẽ tìm anh cả tâm sự thêm về chuyện này.