Thôi Trí Viễn ngồi bán hàng với bọn họ đến trưa, thấy Cung Linh Lung không đến đưa cơm, Lục Tĩnh Xuyên muốn dẫn ba đứa nhỏ về nhà ăn cơm, ông ấy không đi theo, chỉ ôm ba đứa nhỏ lên máy kéo, dặn dò liên tục: “Sơ Minh, ba đứa phải ngồi cho vững đó, tối nay cùng bà ngoại và cha mẹ đến ăn cơm, sáu giờ rưỡi ông ở trước cửa nhà hàng đợi bọn con.”
“Dạ được.” Ba anh em đồng thanh trả lời.
Thôi Trí Viễn thấy Lục Tĩnh Xuyên khởi động xe, lùi ra đứng sang một bên: “Con lái xe chậm thôi, đừng xốc nảy ba đứa nhỏ.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, giơ tay nắm tay lái, chở theo ba đứa con ầm ầm ầm chạy về nhà ăn cơm.
Hai anh em Thôi Văn Đống đã đi từ xã tín dụng quay về từ lâu rồi, lúc này cũng mở miệng mời: “Chú hai, Tư Vi, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, con mời hai người.”
“Được rồi.”
Thôi Trí Viễn vẫn luôn dõi mắt nhìn theo máy kéo rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt lại nói: “Văn Đống, tìm tiệm cơm gần đây, tùy tiện ăn cái gì là được.”
“Tư Vi, em có không thích món nào không?” Thôi Văn Đống hỏi em họ trước.
“Anh họ, em không kén ăn.”
Tuy rằng Thôi Tư Vi lớn lên ở nước M, nhưng bảo mẫu nhà bọn họ thuê cũng là người trong nước, bình thường ba bữa cơm mỗi ngày trong nhà bọn họ đều là thức ăn Trung quốc, hai cha con bọn họ đều rất thích, nhưng mẹ và chị cậu bé lại làm ra vẻ, thường xuyên la lối đòi muốn ăn cơm tây.
“Vậy chúng ta đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn vào món thức ăn đơn giản đi.”
Thôi Văn Đống đi trước dẫn đường, thủ hỏi: “Chú hai, thím hai ở khách sạn, con đi mời thím đến ăn cùng với chúng ta nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-891.html
.]
“Không cần, bọn họ sẽ tự giải quyết cơm trưa.”
Thôi Trí Viễn không muốn nhắc đến hai mẹ con bọn họ, nói sang chuyện khác: “Văn Đống, cha và anh cả của con, còn có chú ba nữa, bọn họ đều bị giam giữ ở nhà giam kinh đô sao?”
“Đều ở kinh đô, cha con bị giam trong nhà giam ở thành phố Q, chú út, dượng cả và anh của con thì bị giam ở nhà giam phía nam.”
Thôi Trí Viễn tính toán thời gian, sắp xếp: “Ngày mốt con đi cùng chú, chúng ta đi thăm bọn họ.”
Ông ấy không có ý định dùng tiền để tạo mối quan hệ để giảm hình phạt cho bọn họ này nọ, nhưng đã đi xa hai mươi năm mới trở về, nếu không đi gặp bọn họ thì cũng không thể nào nói nổi.
“Dạ vâng.” Thôi Văn Đống trả lời.
Bọn họ vào tiệm cơm quốc doanh tùy ý gọi vài món cơm nhà, ăn một bữa đơn giản, hai chú cháu lại tùy ý trò chuyện việc nhà, ăn cơm xong lập tức tạm biệt nhau, Thôi Trí Viễn vội vàng đi đến nhà hàng chuẩn bị bánh kem.
Mấy người Thôi Văn Đống cũng chuẩn bị quay về bán hàng, trên đường đi Thôi Phán Nhi nói: “Anh hai, em thấy chú hai còn khá tốt đó, ông ấy cũng khá tốt với chúng ta, anh xem có cần nhờ chú ấy giúp đỡ, đi theo chú ấy ra nước ngoài sống không?”
“Thứ nhất chúng ta không biết tiếng nước ngoài, thứ hai là không có tài năng gì, cho dù chú hai đồng ý dẫn chúng ta đi ra nước ngoài thì chúng ta cũng chỉ là đổi một địa điểm khác để bán hàng vỉa hè mà thôi.” Thôi Văn Đống đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, anh ta không nghĩ quá nhiều về chuyện ra nước ngoài.
“Nói không chừng chú hai thật sự có thể giúp chúng ta thì sao?” Thôi Phán Nhi thì lại có chút suy nghĩ về chuyện này.
“Phán Nhi, hôm nay em nhìn thấy thái độ của chú hai, còn chưa hiểu rõ sao? Lúc trước chú ấy rời khỏi nhà đi sang nước ngoài phát triển, hai mươi năm không liên lạc gì với bọn họ, chắc chắn là cha mẹ và ông bà nội đã làm ra chuyện gì đó chọc giận chú ấy.”
“Lần này nếu không phải vì chuyện hai mẹ con nhà họ Cung, chú ấy chắc chắn sẽ không quay về, sẽ không nhận lại bà con họ hàng của nhà họ Thôi nữa, chú ấy đồng ý cho chúng ta nhiều tiền như thế để phòng thân, chắc là nhờ cô út đã nói đỡ cho chúng ta.”