Trước cửa nhà hàng, Thôi Trí Viễn đã đứng chờ sẵn trước mười lăm phút, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, giờ phút này ông ấy cảm thấy mười lăm phút này trở nên cực kỳ dài lâu.
Tối nay ba mẹ con Thôi Lan Chi cũng đến dự tiệc tiếp khách, hiện tại cũng đang đứng trước cửa chờ với ông ấy, chờ đến khi nhìn thấy một chiếc xe jeep và một chiếc xe hơi từ đầu phố chạy đến, bà ấy lên tiếng nhắc nhở: “Anh hai, bọn họ đến rồi.”
Ngay khoảnh khắc xe jeep đạp phanh dừng lại, Thôi Trí Viễn đã nhanh chóng xông đến ghế phụ, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Cung Vãn Đường vẫn còn vô cùng xinh đẹp, giọng nói run rẩy nói: “Vãn Đường.”
Ông ấy cũng không khác gì mấy với hai mươi năm trước, nhưng mà trên gương mặt cũng có thêm một chút dấu vết năm tháng, trông càng chững chạc bình tĩnh hơn.
Cung Vãn Đường đã tâm lặng như nước đối với ông ấy từ lâu, cách nhiều năm như thế gặp lại, tâm trạng vô cùng bình tĩnh, thái độ ưu nhã thong dong: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, em còn sống là tốt rồi.”
Thôi Trí Viễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng chờ đến khi thật sự nhìn thấy bà thì vẫn cứ mất kiểm soát, kích động hai mắt cay cay, đến cả ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Hàn Tế ở bên cạnh cũng bị ông ấy ngó lơ.
Ông ấy có thể ngó lơ được, nhưng Thôi Tư Vi lại bị ánh mắt sắc bén này dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, hoảng loạn đẩy nhẹ lưng ông ấy, run rẩy nhắc nhở cha mình: “Cha, cha mời dì xuống xe trước đi.”
Thôi Trí Viễn vội vàng ổn định tinh thần, bốn mắt nhìn nhau với Hàn Tế, khóe môi cong lên: “Hàn Tế, đã lâu không gặp.”
“Đừng có nhìn chằm chằm vào vợ tôi.”
Giọng của Hàn Tế rất lạnh nhạt, cũng đã mở cửa bước xuống xe, vòng qua đầu xe đẩy ông ấy ra, dịu dàng chu đáo đỡ Cung Vãn Đường và con trai bước xuống xe.
Chờ bà đứng vững, Hàn Tế ôm con trai vào trong lòng, tay còn lại còn ôm lấy vai của bà, biểu thị chủ quyền một cách công khai.
Thôi Trí Viễn thấy ông ấy cưng chiều bảo vệ Cung Vãn Đường như châu báu, nhìn gia đình ba người bọn họ hạnh phúc như thế, trong lòng vô cùng phức tạp, cười khổ nói: “Hàn Tế, tôi cũng không ngờ ông là J trưởng mà còn có một mặt ấu trĩ như thế đó.”
Thấy ông ấy còn nói lời khiêu khích, Thôi Tư Vi sợ đến mức run bần bật, kéo cánh tay ông ấy nhắc nhở: “Cha, ba đứa bé kia đã đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-893.html
.]
Thôi Trí Viễn lập tức xoay người ngay, không nhìn thấy ba anh em, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt điển trai tràn ngập tức giận vô cùng quen thuộc.
“Ưm…!”
Thứ chào đón ông ấy chính là một cú đấm.
Thôi Trí Viễn ôm n.g.ự.c đau đến hít hà, cong người lại, còn chưa kịp đứng vững thì lại bị đá một phát vào cẳng chân.
“Cha (anh hai).”
Ngay khoảnh khắc Thôi Trí Viễn ngã xuống đất, Thôi Lan Chi và Thôi Tư Vi vội vàng đỡ lấy ông ấy, chỉ có điều hai người bọn họ đều khá yếu, Thôi Trí Viễn lại quá cao lớn, ba người cùng nhau ngã xuống đất.
Ngã xuống đất rồi, Thôi Trí Viễn dùng một tay che lại phần n.g.ự.c đau nhói, tay còn lại ôm cẳng chân đang phát run, môi run rẩy: “Có thể chờ ăn cơm xong lại đánh không?”
“Mày đã thiếu trận đòn này hai mươi năm rồi.” Mặt mày Cung Thành Tuấn xanh mét.
“Tôi biết, anh thích đánh thế nào cũng được, tôi sẽ không phản kháng.”
Lúc nãy Cung Thành Tuấn cũng chẳng nương tay chút nào, không đánh thẳng vào mặt ông ấy cũng đã là nể mặt ông ấy lắm rồi.
Thôi Trí Viễn chờ chân bớt đau rồi, mới được Thôi Lan Chi đỡ đứng dậy, ông ấy lảo đảo vài bước, mới vừa đứng vững thì một bóng dáng xinh đẹp ưu nhã đã lọt vào trong tầm nhìn.
Trong nháy mắt này, dường như mọi đau đớn trên người đều lập tức biến mất.
“Linh Lung!”
Nhìn cô gái gần như giống hệt Cung Vãn Đường thời còn trẻ ở đối diện, cảm xúc của Thôi Trí Viễn lại mất kiểm soát lần nữa, mắt rưng rưng, hai chân nhũn ra lảo đảo đi đến trước mặt cô, muôn vàn lời nói xông đên cổ họng rồi lại không thể nào nói nên lời.