Cùng lúc đó, mấy người Thôi Trí Viễn cũng đã thuê xe chạy đến khách sạn, bởi vì bọn họ từ nước ngoài quay về, lại tạm thời không có người quen họ hàng tiến đến bảo đảm, thủ tục vô cùng phức tạp, cần phải gặp mặt nói chuyện xác nhận với rất nhiều lãnh đạo mới có thể xử lý thủ tục thuê phòng.
Quy trình phức tạp và rất nhiều thủ tục, hai cha con nhà họ Thôi cực kỳ có kiên nhẫn chờ đợi, hai mẹ con Lương Vịnh Văn cùng Lương Tư Dao vốn là người có tính tình nóng nảy, lúc này đang cực kỳ mất kiên nhẫn, vẫn luôn ở bên cạnh lèm bèm càu nhàu mãi không ngừng.
Làm thủ tục gần một tiếng đồng hồ, làm xong thủ tục, lãnh đạo khách sạn đưa chứng minh lại nói: “Đồng chí Thôi, chứng minh này chỉ có hiệu lực trong vòng ba ngày, trong vòng ba ngày tới ông nhất định phải tìm được người nhà hoặc người quen, dẫn bọn họ đến nơi này làm người bảo đảm, sau đó các ông mới có thể tiếp tục ở lại nơi này.
“Được rồi, cảm ơn.”
Thôi Trí Viễn cảm ơn, lại hỏi thăm người đối diện: “Đồng chí Dư, tôi muốn hỏi thăm một chút, bởi vì tôi ra nước ngoài phát triển nên mấy năm trước em gái tôi bị liên lụy, hiện tại đã xác định đã sửa lại án xử sai khôi phục danh dự và công việc, nhưng tôi lại không biết đơn vị làm việc và chỗ ở của em gái, không biết phải đi đến nơi nào để hỏi thăm.
“Ông cứ đến ủy ban cách mạng và khu quản lý hộ khẩu của cục công an đều có thể tra cứu, chỉ cần báo ra tên là được rồi.” Người kia báo cho ông ấy.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thôi Trí Viễn xách theo hành lý nặng trịch lên lầu, mấy người Lương Vịnh Văn cầm theo hành lý nhẹ hơn đuổi theo, hai mẹ con đều bĩu môi, có vẻ cực kỳ không vui.
Vào phòng rồi, Lương Vịnh Văn mới hỏi đến chuyện của nhà họ Thôi: “Trí Viễn, lần này anh quay về làm cái gì thế? Có phải anh muốn bỏ tiền cứu anh của anh ra, sau đó dẫn bọn họ đến nước M hết không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-855.html
.]
Thôi Trí Viễn còn không có mở miệng, Thôi Tư Vi liền vẻ mặt phức tạp nói: “Mẹ, không phải lúc trước cha đã nói rồi sao, bác cả bị phán tù chung thân, đến cả con cũng biết tù chung thân là có ý nghĩa gì, chắc là mẹ cũng phải biết chứ, đây là thứ có thể dùng tiền để triệt tiêu thời hạn thi hành án sao?”
“Tù chung thân không thể nào dùng tiền để giảm án, nhưng không phải còn có hai người bị phán ba bốn năm sao? Tù ngắn hạn chắc là có thể dùng tiền để chạy án.”
Lương Vịnh Văn ghét bỏ nhìn cái giường trong phòng, quăng túi xách lên giường, ngồi xuống ghế bên cạnh, xụ mặt nói: “Trí Viễn, nếu phải tốn nhiều tiền để cứu bọn họ thì em sẽ không đồng ý, anh nhiều nhất chỉ có thể cho bọn họ chút tiền để bọn họ sống tốt hơn một chút thôi. Ngoài ra anh không được xía vào vợ con của bọn họ, em không muốn dẫn theo một đống của nợ về nhà.”
“Con cũng không đồng ý, con không muốn ở chung với con cái của kẻ phạm tội.” Lương Tư Dao cũng bày tỏ thái độ, lời nó có vẻ vô cùng khắc nghiệt.
Nghe được những lời cô ta nói, Thôi Trí Viễn quay đầu nhìn hai mẹ con bọn họ, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Lương Vịnh Kiệt cũng là tội phạm, hiện tại còn đang ở trong tù. Con cái của anh ta cũng là con của tội phạm, không phải em cũng thu nhận bọn họ, ở chung một mái nhà với bọn họ, còn ngủ chung một giường hay sao?”
Người ông ấy nói là Lương Vịnh Kiệt, anh cả của Lương Vịnh Văn.
Chủ gia của nhà họ Lương ở Hồng Kông, cha của Lương Vịnh Văn là họ hàng xa của gia tộc này, cả thế hệ trước đều di dân đến nước M phát triển, ngay từ đầu cha con nhà họ Lương đều dựa vào buôn bán để lập nghiệp, sau đó mới hợp tác với những người di dân từ Hồng Kông đến khác, thành lập xã hội đen khống chế địa phương
Làm nghề này kiếm được rất nhiều tiền, dã tâm của cha con nhà họ Lương càng ngày càng bành trướng, chơi đủ loại thủ đoạn để lừa gạt tiền bạc người khác, cho nên sau đó đã đụng trúng một người khó chơi.
Ba năm trước Lương Vịnh Kiệt bị người ta đánh gãy chân, còn bị tống vào tù, sau đó bị phán mười năm tù, số tiền vớt được lúc trước trên cơ bản cũng đều mất sạch, phần còn dư bị vợ của ông ta ôm đi hết.