Lúc trước cha Lương vô cùng kiêu ngạo huênh hoang, đắc tội với không ít người, sau khi con của ông ta bị bắt, ông ta cũng bị trả thù, nằm ở bệnh viện mấy tháng mới giữ được tính mệnh, hiện tại hai ông bà già đã không còn bất cứ nguồn thu nhập kinh tế gì nữa, tài sản dành dụm trong nhà cũng đều đã bị kẻ thù cướp đi hết rồi, hiện tại bọn họ và cháu trai cháu gái đều dựa vào con rể và hai đứa con gái giúp đỡ.
Ông ấy vừa nhắc đến Lương Vịnh Kiệt, hai mẹ con Lương Vịnh Văn đều câm miệng không nói gì nữa.
“Chuyện của nhà họ Thôi không cần hai người xía vào, anh sẽ tự xử lý.”
“Hai người muốn đi gặp người nhà họ Thôi thì đi, không muốn gặp thì khỏi đi, không ai bắt buộc hai người phải đi gặp mặt bọn họ cả.”
“Lần này là do hai người tự yêu cầu đến kinh đô, nếu đã đến thì phải ngoan ngoãn, đừng có gây chuyện phiền phức ở nơi này, dẹp cái thái độ kiêu căng ngạo mạn tự cho mình là cao quý đi ngay.”
“Chế độ của nơi này khác với nước M và Hồng Kông, hai người đều đã ở thành phố Dương hơn nửa tháng, chắc là đều đã biết rồi, anh sẽ không lãng phí miệng lưỡi nói nhiều thêm nữa.”
“Anh chỉ nhắc nhở một câu, gây sự ở nơi này sẽ bị xử phạt, không phải cứ dùng tiền là có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện. Ngoài ra, hiện tại kinh tế trong nước chỉ phát triển đến trình độ này, chịu không nổi hoặc là không thích thì cứ quay về Hồng Kông đi.”
“Hai mẹ con em đừng gây sự ở chỗ này cho anh, lần này anh quay về còn có rất nhiều chuyện phải làm, em và con tự chọc phiền phức thì tự giải quyết, anh không rảnh đâu mà xử lý cho hai mẹ con em.”
Thôi Trí Viễn cất quần áo của ông ấy vào trong ngăn tủ, nhìn rương hành lý của Lương Tư Dao ở bên cạnh, lại nói thêm: “Tư Dao, ở nơi này con ăn mặc đứng đắn một chút cho cha, không được mặc quần đùi váy ngắn, nếu không có quần áo thì đi ra ngoài mua.”
“Con không thèm mặc quần áo của bọn quê mùa nơi này đâu.” Lương Tư Dao chu môi lên thật cao.
Cô ta không nghe lời, Thôi Trí Viễn cũng lười nói thêm, thái độ đối mặt với con trai Thôi Tư Vi lại tốt hơn rất nhiều: “Tư Vi, chiều nay cha đi ra ngoài làm việc tìm người, con và mẹ con ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi, không cần đi cùng cha.”
“Dạ vâng. Cha, cha cứ đi tìm cô út trước đi, ngày mai con lại đi với cha.”
Thôi Tư Vi cầm chìa khóa phòng, xách hành lý của mình lên, không thèm để ý đến chị của mình, xách theo đồ đạc đi sang phòng đối diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-856.html
.]
Buổi trưa, Thôi Trí Viễn dẫn bọn họ đến nhà ăn ăn cơm.
Vừa nhìn thấy một nồi đồ ăn to đùng và sủi cảo, hai mẹ con Lương Vịnh Văn đồng loạt lộ ra biểu cảm chán ghét, Lương Tư Dao lại nhịn không được nói: “Cái này là cơm heo đó hả.”
“Lương Tư Dao.” Giọng của Thôi Trí Viễn rất trầm, mặt mang theo vẻ cảnh cáo.
“Đừng có ăn nói lung tung.”
Lương Vịnh Văn thấy những người đang lấy đồ ăn khác đều đang trừng mắt nhìn bọn họ, cũng có chút xấu hổ, tùy ý mua hai lạng sủi cảo, mua thêm hai món rau, kéo Lương Tư Dao nhanh chóng rời đi.
Bọn họ ngồi trong sảnh lớn ăn, Lương Tư Dao ăn một miếng đồ ăn, ghét bỏ nuốt xuống, lại ăn một miếng sủi cảo.
Lúc nãy Lương Vịnh Văn chọn mua sủi cảo nhân rau hẹ, Lương Tư Dao ghét ăn rau hẹ nhất, cắn một miếng lập tức phun ra ngay, còn quăng nửa còn lại chưa ăn xuống đất, ghé bỏ la lối: “Ọe, khó ăn c.h.ế.t đi được, còn khó ăn hơn cơm heo nữa.”
“Cái cô nhóc kia, cô ăn nói kiểu gì thế hả?”
“Đó là sủi cảo chúng tôi vừa mới gói xong, sao lại có thể khó ăn hơn cơm heo được chứ?”
“Còn nữa, cô không biết lãng phí lương thực là chuyện rất đáng xấu hổ sao, sủi cảo ngon như thế lại bị cô quăng đi, cô không biết sẽ làm cho nhân dân lao động thất vọng buồn lòng sao?”
Đầu bếp đứng ở cửa sổ phụ trách múc đồ ăn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy cô ta chỉ ăn một miếng đã quăng đi, lập tức mở cửa ra chỉ trích.
“Đồng chí, xin lỗi, là do tôi không biết cách dạy con.” Thôi Trí Viễn vội vàng đứng dậy xin lỗi.
“Cha, đồ ăn thật sự rất khó ăn mà, cha biết con ghét nhất là rau hẹ, sủi cảo này lại là nhân rau hẹ, khó ăn c.h.ế.t đi được.” Lương Tư Dao lộ ra vẻ mặt khó chịu, đập mạnh đũa lên bàn.