“Anh Tuấn.” Hàn Tế ôm con trai đi ra ngoài.
Hai mẹ con Cung Vãn Đường và Cung Linh Lung theo sát phía sau, hai mẹ con đều cười nói: “Anh cả (cậu cả).”
“A Tế, Vãn Đường, Linh Lung.”
Cung Thành Tuấn nhanh chóng tiến lên, ánh mắt nhìn về phía bạn nhỏ Hàn Nguyên Hách béo ú, nhóc con này rất giống rể, những mà tròn trịa vô cùng đáng yêu, duỗi tay với cậu bé: “Hàn Xích Xích, nào, cho cậu cả ôm một cái.”
Hàn Xích Xích có chút sợ người lạ, không cho ông ấy ôm, xoay người nhào vào trong lòng n.g.ự.c cha.
“Còn không cho cậu ôm à.”
Cung Thành Tuấn cười vỗ nhẹ m.ô.n.g cậu bé: “Mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã không thèm nể mặt cậu rồi à.”
“Cho cậu ôm cái nào.” Hàn Tế bỏ đứa nhỏ vào trong lòng ông ấy.
Lục Tĩnh Xuyên xách hành lý xuống, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hoắc Tâm Quỳnh, cười giới thiệu: “Thầy, mẹ, Linh Lung, đây chính là mợ cả tương lai, mau xếp hàng nhiệt liệt hoan nghênh.”
“Thật à?”
Hai mẹ con vô cùng vui vẻ.
Cung Vãn Đường vội vàng tiến lên nghênh đón, cẩn thận đánh giá Hoắc Tâm Quỳnh, đồng chí nữ này hơi bị trẻ quá rồi đó, có lẽ còn nhỏ tuổi hơn bà nữa, có chút không xác định hỏi: “Là chị dâu thật à?”
“Cung Thành Tuấn, em gái anh đang hỏi kìa, em có phải là chị dâu không?” Hoắc Tâm Quỳnh kéo ông ấy lại đây, để ông ấy trả lời vấn đề này.
“Hoắc Tâm Quỳnh, cô đừng có cù cưa lôi kéo nữa.” Cung Thành Tuấn chịu không nổi bà ấy.
“Anh không thích lôi lôi kéo kéo, có phải thích ôm ôm ấp ấp hơn không?” Hoắc Tâm Quỳnh làm bộ muốn ôm ông ấy, nhướng đôi mày xinh đẹp lên nói: “Em cũng có thể phối hợp, em có thể dính sát anh cả ngày lẫn đêm bất cứ lúc nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-854.html
.]
Mấy người Cung Vãn Đường: “…”
“Câm miệng.” Cung Thành Tuấn vô cùng xấu hổ, thấy em gái đang cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vãn Đường, em đừng để ý đến cô ấy.”
Cung Linh Lung cười vui vẻ nhất, cười hì hì nói: “Cậu cả, mợ cả cũng tốt lắm mà.”
“Ừm, đúng vậy, rất tốt.” Cung Vãn Đường cũng nghẹn cười phụ họa.
“Có nghe thấy chưa, em gái và cháu ngoại của anh đều khen em rất tốt đó.” Hoắc Tâm Quỳnh cười đến thực vui vẻ, còn thực tự nhiên kéo cánh tay ông ấy.
Cung Thành Tuấn vùng vẫy cánh tay muốn hất văng tay bà ấy ra, nhưng bà ấy lại quấn chặt lấy như một con rắn, bất đắc dĩ nghiến răng: “Hoắc Tâm Quỳnh, cô có thể đứng nghiêm túc một chút không?”
“Em cũng là một em bé bự, em cũng muốn ôm.” Hoắc Tâm Quỳnh c.h.ế.t sống không chịu buông ra.
Cung Thành Tuấn: “… Tôi thật sự rất muốn đá văng cô về Hồng Kông.”
“Ha ha... Ha ha...”
Những người khác đều vui vẻ cười to, bốn mẹ con Cung Linh Lung là người cười to nhất.
Cung Vãn Đường cũng xách hành lý giúp bọn họ, cũng nhiệt tình mời: “Chị dâu cả, hai đồng chí, hoan nghênh mọi người từ đường xa mà đến, mau mời vào nhà ngồi, bên ngoài nắng lắm, mau vào trong nhà nghỉ ngơi cho mát.”
“Mời vào.” Hàn Tế cũng cười mời bọn họ.
Trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, trà xanh tốt nhất được bưng lên bàn, các loại trái cây tươi ngon và điểm tâm đồ ngọt đều được bưng đến.
Hoắc Tâm Quỳnh bỏ hành lý vào trong phòng, đi ra ngoài lập tức hào phóng giới thiệu, vô cùng tự quen thuộc mà nói chuyện với hai vợ chồng Hàn Tế, cùng lúc đó còn cầm bao lì xì dày cộm làm quà gặp mặt cho các con cháu, còn tặng riêng cho hai mẹ con nhà họ Cung một món trang sức do chính tay bà ấy thiết kế.
Cung Vãn Đường là một đôi hoa tai kim cương, Cung Linh Lung là một cái vòng tay, kiểu dáng thời thượng phóng khoáng, hai mẹ con bọn họ đều rất thích.