“Bà Hàn, mấy cái này đều là do mẹ chuẩn bị, là thuốc viên và rượu thuốc do chính tay mẹ con điều phối, dùng để cho bà và ông Hàn điều trị thân thể.”
Thấy đó là do Cung Vãn Đường chuẩn bị, bà cụ Hàn thở dài nói: “Cái con bé này, mấy năm nay con ở bên ngoài chịu khổ, cơ thể cũng suy sụp, cứ giữ lại để bồi bổ cơ thể. Mấy ông bà già bác cơ thể vẫn còn khỏe lắm, không có bệnh tật gì, không cần dùng mấy thứ tốt này.”
“Bác gái, đây chỉ là chút tấm lòng của con, nếu bác không nhận thì lần sau con sẽ không đến nữa.” Cung Vãn Đường dùng ra đòn sát thủ.
“Được rồi, được rồi, được rồi, bác nhận.”
Bà cụ Hàn cười khẽ vờ giận liếc nhìn bà, nhận lấy toàn bộ quà tặng, cũng mời hai người bọn họ ngồi xuống: “Vãn Đường, Tĩnh Xuyên, hai đứa ngồi đi, bác đi pha trà cho hai đứa.”
Trên vách tường nhà họ Hàn treo một bức ảnh gia đình rất lớn, ông bà cụ nhà họ Hàn sinh được bốn đứa con, ngoại trừ đứa con thứ tư là Hàn Tế chưa lập gia đình ra, ba anh em khác đều con cháu đầy đàn, cháu trai cháu gái cộng lại cũng lên đến mười người.
Cháu nội đích tôn lớn tuổi nhất năm nay cũng đã kết hôn, trong bụng cháu dâu trưởng đã có con, không bao lâu sau sẽ là gia đình bốn thế hệ sống chung một nhà.
“Reng reng reng… Reng reng reng…”
Bà cụ Hàn vừa mới bưng trà ra, điện thoại bên cạnh bàn trà đã vang lên, bà ấy mời hai người uống trà, tiện tay cầm lấy điện thoại: “Alo, ai đó?”
“Bác gái.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vui vẻ.
Giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng bà cụ Hàn tạm thời không nhớ ra được, hỏi thử: “Cậu là ai thế?”
“Bác gái, bác không nhận ra giọng nói của con sao?” Đối phương lại cười.
Ý cười trong giọng nói lại càng đậm hơn, đầu óc bà cụ Hàn đột nhiên c.h.ế.t máy, một cái tên đã đến bên miệng lại không nói ra lời, môi run run: “Con, con, con là…”
“Bác gái, con là Thành Tuấn.”
Người ở đầu dây bên kia nói ra tên của mình, bà cụ Hàn nhẹ nhàng buông tay, ống nghe điện thoại rơi xuống bàn trà.
“Bác gái, có chuyện gì thế?” Cung Vãn Đường vội hỏi.
Bà cụ Hàn lấy lại tinh thần, đột nhiên xoay người kéo bà đến, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Vãn Đường, Vãn Đường, Thành, Tuấn, Thành Tuấn, là Thành Tuấn.”
Cung Vãn Đường lập tức cầm lấy ống nghe điện thoại, kích động nói vào ống nghe: “Anh cả, anh cả, là anh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-543.html
.]
“Vãn Đường.”
Nghe được tiếng của em gái, giọng của Cung Thành Tuấn ở đầu dây bên kia cũng lập tức khàn đi, vô cùng kích động: “Vãn Đường, là anh, là anh cả đây.”
“Anh cả, anh còn sống, anh thật sự còn sống.”
Cung Vãn Đường vui mừng khôn xiết, nước mắt giống như vỡ đê tuôn ào ạt ra bên ngoài, kêu to: “Anh cả, hiện tại anh đang ở đâu?”
“Anh ở kinh đô.”
“Em biết anh ở kinh đô, nhưng anh đang ở chỗ nào? Bây giờ em đi qua đó tìm anh ngay.” Cung Vãn Đường sốt ruột muốn gặp ông ấy ngay lập tức.
“Vãn Đường, hiện tại anh còn đang ở bên ngoài làm việc, còn cần chờ thêm một chút thời gian nữa, tối nay chúng ta gặp mặt có được chứ?” Cung Thành Tuấn cũng rất muốn gặp hai mẹ con bọn họ thật nhanh, nhưng ông ấy vẫn còn có chút chuyện cần phải xử lý.
“Được, được chứ, tối nay chúng ta gặp lại. Anh cả, anh xem mấy giờ thì được?”
“Tám giờ rưỡi, ở quảng trường ga xe lửa.”
“Được, được, em đến đón anh.”
Cung Vãn Đường vội vàng trả lời, lại hỏi tiếp: “Anh cả, cha mẹ và anh hai, bọn họ…”
Bà không dám hỏi tiếp nữa.
“Vãn Đường, lúc trước mẹ bị thương quá nặng, đã qua đời, cha và Thành Lãng vẫn còn sống, bọn họ đều còn khỏe mạnh, hiện tại không ở trong nước, đang ở chỗ cô.”
Cha và hai người anh trai đều còn sống, đối với Cung Vãn Đường mà nói, đây đã là tin tức cực tốt rồi, bà kích động đến mức khóc sướt mướt: “Bọn họ còn sống là được, còn sống là được rồi.”
“Vãn Đường, em đừng khóc, đừng khóc.”
Ngoài miệng Cung Thành Tuấn đang an ủi bà, thật ra chính mình cũng đang rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Vãn Đường, những chuyện khác chờ chúng ta gặp mặt lại nói.”
“Được rồi, anh cả, anh nhớ chú ý an toàn đó.” Cung Vãn Đường cẩn thận không nói những chuyện không nên nói trong điện thoại.
“Vãn Đường, em cứ yên tâm đi.”