Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 544




Có một số việc trong lòng hai anh em bọn họ đều ngầm hiểu, không cần thiết phải nói ra.

Hai người cũng không nói chuyện điện thoại quá lâu, Cung Thành Tuấn còn cần phải đi xử lý công việc gấp, hẹn buổi tối gặp mặt xong lập tức cúp mắt.

Buông điện thoại xuống, Cung Vãn Đường xoay người ôm lấy bà cụ Hàn, mừng đến vỡ òa: “Bác gái, cha và hai anh trai của con đều còn sống, bọn họ đều còn sống.”

“Còn sống là tốt rồi.”

Bà cụ hàn cũng vô cùng kích động, ôm chặt lấy bà nói: “Cả gia đình con đều là người tốt, người tốt đều sẽ gặp chuyện tốt. Các thế hệ nhà họ Cung đều làm việc thiện, làm rất nhiều chuyện tốt, tích góp rất nhiều thiên duyên công đức, ông trời chắc chắn đang phù hộ cho nhà con.”

Lục Tĩnh Xuyên thấy ông ngoại và các cậu nhà họ Cung đều còn sống, trong lòng cũng rất vui vẻ, thấy cảm xúc của hai người bọn họ quá kích động, vội vàng tiến lên trấn an khuyên nhủ.

Bên kia, Cung Linh Lung đã ẩn thân bò từ cửa sổ sân sau vào trong nhà của nhà họ Trịnh, hiện tại chỉ có một mình vợ của Trịnh Phủ Nhân ở trong nhà, bà ta đang ở trong sân trước nói chuyện với hàng xóm, cô tranh thủ cơ hội này nhanh chóng chạy khắp nơi điều tra một lượt.

Phòng ngủ, phòng sách và tầng hầm ngầm đều bị khóa lại, Lục Tĩnh Xuyên có cho cô một cái chìa khóa vạn năng, nhưng khóa cửa của nhà họ Trịnh đều là khóa đặc chế, cái chìa khóa này không mở ra được, cô chỉ đành cẩn thận đi điều tra nơi khác.

Cũng không chờ bao lâu, Trịnh Phủ Nhân đã về, là tài xế lái xe đưa ông ta về, lúc vào nhà sắc mặt của ông ta cũng không được đẹp cho lắm.

“Sao đến giờ này ông mới về?” Bà cụ Trịnh hỏi ông ta.

“Lát nữa sẽ có khách đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -  https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-544.html .]

Trịnh Phủ Nhân không nói rõ ràng tỉ mỉ, chỉ nói với tài xế đang đi sát phía sau mình nói: “Từ Lĩnh, ông đi ra ngoài cổng lớn đón, dẫn cậu ta vào phòng sách.”

“Vâng, ông Trịnh.” Tài xế xoay người đi ra ngoài.

Trịnh Phủ Nhân cầm ly trà nóng lên, nhanh chóng bước nhanh về phía phòng sách lầu một, móc một chuỗi chìa khóa trong người ra, mở cửa, sau đó ngồi vào trong phòng sách uống trà.

Cung Linh Lung đi theo ông ta vào trong, thấy cửa phòng sách rộng rãi chất đầy kệ, trên kệ có đủ loại sách, phân loại lung tung, nhưng lại được bày biện rất ngay ngắn, trên bàn sách duy nhất bày một cái điện thoại, còn có một cái máy nhận tín hiệu do nước Nhật sản xuất.

Nhìn thấy cái máy nhận tín hiệu rất dễ thu hút ánh mắt người khác này, Cung Linh Lung đảo mắt, đã nảy ra một ý hay, nhưng mà phải dụ ông ta đi ra ngoài mới được.

Cách cô dùng để dụ ông ta đi ra ngoài cũng rất đơn giản, cô chạy ra ngoài sân sau, trực tiếp kéo công tắc nguồn điện xuống.

“Ủa, sao cúp điện rồi?”

Bà cụ Trịnh vừa mới mở ti vi ra, thấy không có điện, đi sang nhà hàng xóm hỏi một câu, biết trong nhà bọn họ vẫn có điện, lập tức xoay người về nhà gọi ông ta: “Ông Trịnh, nhà mình bị cúp điện rồi, ông đi ra xem thử xem có phải bị đứt cầu d.a.o rồi không?”

Trịnh Phủ Nhân buông chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài, còn cẩn thận tiện tay đóng cửa phòng sách lại.

Ông ta vừa đi, Cung Linh Lung nhanh chóng khởi động máy nhận tín hiệu này, trước kia cô chưa bao giờ xài thứ đồ cổ này, nhưng mà nó cũng không thể làm khó được cô, cũng chỉ phức tạp hơn radio trong nhà một chút thôi.

Khởi động xong công năng ghi âm, cô nhanh chóng tìm kiếm nút mở bí mật khắp phòng sách. Có sự việc của Tiết Hải Huy lần trước nhắc nhở, lần này cô thật sự tìm được một cái nút nhỏ giấu đằng sau cuốn sạch.

Cô cũng không vội vàng đi điều tra mật thất, cứ chờ Tiết Vĩ Dân đến đây rồi lại tính tiếp.