“Là ông ta?” Lục Tĩnh Xuyên có chút kinh ngạc.
Cung Linh Lung thuật lại không sót một chữ những lời Tiết Hải Huy vừa mới dặn dò lúc nãy, chỉ vào Tiết Vĩ Dân đang lấy xe đạp ở đằng trước nói: “Hiện tại anh ta đang định đi đến nhà họ Trịnh, chúng ta cứ đi đến đó trước chờ xem đi.”
Xe jeep chạy nhanh hơn xe đạp nhiều, chờ Tiết Vĩ Dân đạp xe đạp đi rồi, Lục Tĩnh Xuyên quay đầu xe ngay tại chỗ đổi sang đường khác, chạy đến khu vực gần nhà họ Trịnh chờ sẵn.
Trên xe, Lục Tĩnh Xuyên nói cho bọn họ biết những thông tin của Trịnh Phủ Nhân, ông ta cũng là lãnh đạo kỳ cựu cầm số một số hai nắm giữ rất nhiều quyền lợi, chức vụ địa vị cũng chẳng kém gì ông ngoại nhà họ Chu, quan trọng nhất là bình thường ông ta cũng không tham dự vào việc tranh đấu quyền thế, mặt ngoài thuộc về phái trung lập, con trai con gái và mấy đứa cháu đều nhận chức ở các vị trí quan trọng.
Cung Vãn Đường lẳng lặng lắng nghe, trong đầu cũng đang nhớ lại, bà nhớ rõ nhà họ Cung không hề tiếp xúc gì với nhà họ Trịnh, xem ra nhà họ Trịnh chỉ hoàn toàn là vì tài sản của nhà họ Cung mà thôi.
Cây s.ú.n.g Tiết Hải Huy bị phá hủy rồi, cũng nên đến lượt nhà họ Trình.
Nhà họ Trịnh và nhà họ Hàn ở cùng một khu dân cư, ngoài cửa có lính gác đứng canh, Cung Linh Lung ẩn thân trước, Lục Tĩnh Xuyên và mẹ vợ lấy giấy chứng nhận ra đăng ký tin tức xong mới đi vào.
“Mẹ, anh Tĩnh, hai người đến nhà họ Hàn đi, con đi đến bên ngoài nhà họ Trịnh canh gác, chờ xong việc rồi con lại đến tập hợp với hai người.”
Trong lúc nói chuyện, Cung Linh Lung đã lấy ra mấy món quà mà cô đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra bỏ vào xe, chờ xe dừng lại trước cửa nhà họ Hàn rồi, cô cũng đi xuống xe theo bọn họ, chạy đến nhà họ Trịnh ở khu phía nam trước.
Hôm nay là ngày làm việc, ông cụ Hàn và mấy đứa con cháu trong nhà đều đã đi làm, chỉ có bà cụ Hàn ở trong nhà.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bà ấy đi ra ngoài mở cửa, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cung Vãn Đường, bà ấy mừng đến mức giọng nói cũng phát run: “Vãn Đường.”
“Bác gái.”
Hơn hai mươi năm trôi qua mới gặp được người thân, thấy tóc của bác gái Hàn đã hoa râm, già nua đi rất nhiều, bà cũng kích động bước lên ôm lấy bà ấy: “Bác gái, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, cuối cùng con cũng về rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-542.html
.]
Bà cụ Hàn ôm chặt lấy bà, kích động đến rơi nước mắt: “Con gái, mấy năm nay con chịu khổ nhiều rồi, chịu khổ rồi.”
“Mọi chuyện đều đã qua, qua hết rồi.” Cung Vãn Đường khóc lóc như mưa.
Lục Tĩnh Xuyên xách theo quà tặng đứng ở bên cạnh, chờ bọn họ ôm nhau tâm sự xong, đúng lúc bước lên chào hỏi: “Con chào bà Hàn.”
“Tĩnh Xuyên, con cũng đến à.”
Bà cụ Hàn lau khô nước mắt, thấy chỉ có hai người bọn họ đến, vội hỏi: “Vãn Đường, con gái của con đâu rồi? Sao con bé không đến?”
“Bác gái, con vừa mới bảo con bé đi làm việc, hôm nay con bé sẽ không đến, chờ vài ngày nữa con lại dẫn con bé đến nhà chơi.”
“Được rồi, được rồi, nhất định phải đưa con bé đến đó.”
Bà cụ Hàn nắm chặt lấy tay bà, đỏ mắt nói: “Bác nhìn thấy ảnh của con bé rồi, rất giống con, xinh đẹp đáng yêu. Thằng tư cũng gọi điện thoại về khen Linh Lung rất có tài năng và ưu tú, đang mang thai nhưng vẫn đi cứu tế. Con dạy dỗ con bé rất tốt, nhất định phải dẫn con bé đến gặp bác đó, dẫn con bé về nhà ăn cơm.”
“Bác gái, con nhất định sẽ dẫn con bé đến, chờ vài ngày nữa đến cuối tuần được nghỉ, bác trai và hai anh chị Vũ đều ở nhà thì bọn con lại đến thăm.” Cung Vãn Đường đồng ý.
“Được rồi.”
Bà cụ Hàn kéo bà vào nhà, cũng gọi Lục Tĩnh Xuyên: “Tĩnh Xuyên, con mau vào nhà ngồi đi, bác pha trà cho hai đứa uống, buổi tối ở lại nơi này ăn cơm.”
“Bà Hàn, tối nay bọn con không ở lại ăn cơm ạ, từ lúc bọn con về kinh đô đến bây giờ vẫn còn chưa đi thăm ông bà nội và ông bà ngoại, sáng nay con đã gọi điện thoại cho ông bà nội rồi, đã hứa tối nay sẽ đưa Linh Lung về đó thăm ông bà.”
Bà cụ Hàn cười nói: “Đúng là nên đi gặp bọn họ trước, vậy chờ thêm vài ngày nữa lại đến nhà bà ăn cơm.”
Thấy trong tay anh còn cầm theo một ít quà tặng, không thèm nhìn cái nào đã từ chối ngay: “Tĩnh Xuyên, con mang mấy thứ này về cho ông nội con ăn đi, mấy ngày trước ông ấy còn nhập viện, cơ thể không có vấn đề gì, cầm đi cho ông ấy bồi bổ.”