Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 304: Lông mày quỷ mi




Tất Trường Lâm nuốt nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Ông ấy sẽ không cãi cha cãi mẹ chạy theo tiếng gọi con tim chứ?”

Văn Trạch Tài nhàn nhạt đáp: “Chú coi thường anh trai chú quá rồi! Anh cả Tất là đàn ông, không phải mấy cậu thanh niên mới lớn. Đàn ông và con trai khác nhau một trời một vực!”

Tất Trường Lâm đứng bật dậy, bẻ bẻ cổ áo cho ngay ngắn rồi hắng giọng nói: “Giờ em đi tìm ông ấy đây. Quân Đào, ngày mai xin nghỉ giúp tôi nhá, tối mai tôi mới về trường.”

Dứt lời, cậu chàng cất bước đi thẳng.

Triệu Đại Phi ha hả cười với theo: “Cứ tưởng nghiêm trang chỉnh tề là thành đàn ông hả, còn xa lắm anh êiiii!”

Uông Quân Đào cũng cười nhạo một phen no bụng rồi mới ghé vào chỗ Văn Trạch Tài, nghiêm túc nói: “À anh Tài, em bảo này, cái cô gái kia có quả lông mày trông lạ cực.”

“Lạ là sao? Không giống lông mày bình thường à?” Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi, rõ ràng lần trước anh gặp vẫn rất bình thường cơ mà nhỉ.

“Không, không hề giống tẹo nào!” Uông Quân Đào chạy ra bàn làm việc của Triệu Đại Phi, ôm quyển sách xem tướng tới, lúi húi lật lật giở giở, cuối cùng chỉ vào một khuôn mặt ở giữa rất nhiều hình vẽ khác nhau, “đây giống như này này anh.”

Uông Quân Đào và Tất Trường Lâm suốt ngày lê la ở đây cho nên cũng khá thân thiết với Triệu Đại Phi. Một vài lần Uông Quân Đào tò mò nghía qua chồng sách của Triệu Đại Phi, tuy rằng xem không hiểu nhưng trí nhớ của cậu ấy rất tốt, đặc biết rất giỏi nhớ hình và mặt người nên lúc nhìn thấy Hoa Trà là cậu ấy chú ý vào cặp lông mày đầu tiên.

“Lông mày quỷ mi!” Văn Trạch Tài bất ngờ cau chặt mày.

Anh không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Uông Quân Đào. Bởi lẽ “Hữu tâm vô tướng, tướng tự tâm sinh. Hữu tướng vô tâm, tướng tuỳ tâm diệt”. Người có tâm tốt, nhưng tướng không tốt thì cái tướng không tốt ấy sẽ theo tâm tốt mà chuyển hoá dần thành tướng tốt. Nhưng ngược lại, người có tướng tốt nhưng tâm không tốt thì cái tướng tốt ấy sẽ bị cái tâm không tốt chuyển hoá dần dần thành tướng xấu.

Như vậy, tướng chỉ là sự biểu hiện của tâm, tâm phát sinh ra tướng. Về cơ bản, một người sẽ không tự nhiên thay đổi diện mạo, trừ khi tâm tính của họ bắt đầu đổi khác.

Nghe thấy bốn chữ “lông mày quỷ mi”, Triệu Đại Phi vội vàng bổ nhào sang: “Trời đất, con ra nghề lâu vậy rồi mà chưa từng gặp cái tướng này bao giờ.”

“Quỷ mi là như nào?” Tần Dũng cũng mờ mịt không kém bởi trước nay anh chỉ nghe tới mày kiếm, mày lá liễu hoặc dáng cánh cung hay hình lưỡi mác thôi.

“Lông mày quỷ mi có đặc điểm sợi lông thô dài, bề ngang rất rộng. Phía cuối lông mày có một số ăn lan xuống bờ mắt. Người mang tướng lông mày quỷ mi là người rất khôn ngoan, nham hiểm, tham bạo, ưa sử dụng thủ đoạn. Trong khi giao tiếp với người xung quanh thường vẽ ra nhân nghĩa. Nói nôm na là kiểu người giả nhân giả nhân nghĩa, nhưng thực tâm chỉ nhằm lợi dụng, bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích cá nhân trước tiên. Ngoài ra họ cũng rất đa nghi, hầu như không tin bất cứ ai ngoài bản thân mình.”

Nghe Văn Trạch Tài giải thích xong, cơ hồ tất cả đều ồ lên kinh hãi: “Ghê vậy, liệu anh cả Tất có gặp nguy hiểm không?”

Đưa trả lại quyển sách cho Triệu Đại Phi, Văn Trạch Tài lắc đầu nói: “Cái này còn chưa biết, nhưng không loại trừ khả năng tướng mạo Hoa Trà thay đổi đột ngột rất có thể là vì anh cả Tất.”

Nhưng sao lại nhanh dữ vậy, từ đó đến nay mới bao lâu đâu, lạ lùng thật!

Định bụng ngồi chơi thêm một lát nữa nhưng Uông Quân Đào cứ nhấp nhổm không yên. Thôi kệ, cẩn tắc vô áy náy, chẳng cần biết có nguy hiểm hay không nhưng cứ phòng trước không thừa. Thế là cậu chàng chỉ kịp chào vội một tiếng rồi gấp gáp đuổi theo Tất Trường Lâm để báo tin.

Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi chỉ cười xoà, có những cái thuộc về phạm trù số phận thì có gấp thế chứ gấp nữa cũng không thay đổi được!

Cũng giống như Lão Tử đã viết trong Đạo Đức Kinh “Nhân pháp Địa, Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên”, tức là người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo tự nhiên. Không thể cưỡng cầu.

Nhân lúc vắng khách, Triệu Đại Phi quay sang nói chuyện phiếm: “À, khi nào sư phụ đi xem nhà?”

Cách đây không lâu, Văn Trạch Dũng đã đem tiền tới để đổi lấy quyền sở hữu mảnh đất Văn gia. Cộng với khoản tiền tiết kiệm trong tay, Văn Trạch Tài thừa sức mua một căn nhà to rộng trong nội thành.

“Đợi hôm nào Vân Hồng nghỉ học rồi chúng ta cùng đi xem luôn thể. Chẳng phải con bảo muốn làm hàng xóm với nhà sư phụ sao?!”

Ý là Văn Trạch Tài có thể cho vay để Triệu Đại Phi bù thêm tiền mua nhà.

Được thế thì còn gì bằng, Triệu Đại Phi sung sướng cười tíu tít: “Dạ dạ, con cám ơn sư phụ!”

Tần Dũng đang định hỏi Văn đại sư tính chuyển tới khu vực nào thì thím Tần đột ngột chạy xộc vào, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tần Dũng hốt hoảng chạy lại đỡ lấy mẹ.

Thím Tần lau nước mắt, vỗ vỗ tay con trai ý bảo bà không sao rồi đi thẳng tới trước bàn Văn đại sư, khẩn khoản cầu xin: “Đại sư, tôi…tôi có việc tới cầu ngài, mong ngài giúp đỡ!”

“Ấy, thím đừng nói vậy, cháu với Tần Dũng là chỗ bạn bè thân thiết, có việc gì cần cháu nhất định sẽ hỗ trợ hết mình. Nào thím ngồi xuống, bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ nói cháu nghe”, Văn Trạch Tài mời thím Tần ngồi xuống rồi ra hiệu cho Triệu Đại Phi bưng trà lên.

Nghe được lời này, thím Tần xúc động vô cùng, nước mắt chưa ngừng được bao lâu lại bắt đầu tí tách rơi xuống.

“Thím muốn xin cho đứa em gái tội nghiệp của thím, số nó khổ lắm!”

Thím Tần có một cô em gái nhỏ hơn mười tuổi. Cô em này không phải ruột thịt mà là đứa trẻ bị bỏ rơi được cha của thím Tần nhặt về nuôi nấng. Bời vì khi mang về vừa hay đứng hàng thứ tư nên gọi là Tứ Nương.

Từ nhỏ Tứ Nương đã rất hiểu chuyện, đối với người lớn hết mực lễ phép hiếu kính, đối với anh chị em trong nhà thì hoà đồng, nhường nhịn.

Năm ấy chồng thím Tần qua đời, vì quá đau buồn nên thím Tần suy sụp tinh thần, chả thiết sống. Tứ Nương lập tức ôm quần áo sang đây vừa động viên tinh thần vừa chăm sóc chị gái và cháu trai. Tận tới khi thím Tần nguôi ngoai, không còn đau khổ đòi sống đòi chết nữa thì cô ấy mới yên tâm rời đi.

Một người hiền lành, tốt bụng như vậy những tưởng sẽ gặp được duyên lành nhưng không, cuộc đời Tứ Nương lại một lần nữa rơi vào bể khổ khi về làm dâu nhà họ Lưu.

Chồng Tứ Nương, Lưu Quang Minh là người thật thà chất phát, nhưng bà mẹ chồng lại thuộc diện ghê gớm, chua ngoa. Ngay từ đầu bà ta đã không ưa Tứ Nương rồi, cộng thêm việc Tứ Nương không thể hoài thai cho nên bà ta càng lúc càng chướng mắt. Nếu không phải Lưu Quang Minh một mực bảo vệ vợ thì có khi bà Lưu đã tống cổ cô ấy ra khỏi cửa từ lâu.

“Năm ngoái Tứ Nương sang đây, phấn khởi khoe là tìm được một phương thuốc cổ trị bệnh hiếm muộn. Lúc ấy thím đã cảm thấy không ổn rồi, có khuyên nó chớ tin mấy cái loại thuốc không rõ nguồn gốc, vạn nhất uống vào chết người thì hối cũng chẳng kịp.”

Nhưng Tứ Nương quá khát con nên đã bỏ ngoài tai lời khuyên của chị gái, nhắm mắt uống đại.

“Hồi tháng ba này này, thím mới sang bên đó thăm nó xong, thấy cái bụng đã hơi lú lú rồi. Nó vui lắm, khoe là cái thai được bốn tháng, mẹ khoẻ con khoẻ, dặn thím cứ yên tâm. Thấy thế thím cũng lấy làm mừng cho nó. Cầu cạnh bao năm cuối cùng cũng được một mụn con, từ rày về sau nó có thể thẳng lưng mà sống ở nhà chồng.”

“Nhưng bắt đầu từ tháng năm, thím bị mất liên lạc với nó. Lần nào gọi điện thoại sang cũng không gặp, khi thì chồng, lúc thì bà mẹ chồng nhận điện, toàn nói là nó đang bận việc không tiện nghe máy. Một lần, hai lần thì còn nói là trùng hợp, nhưng quá nhiều lần khiến thím cảm thấy có vấn đề…”

Kể đến đây, nước mắt hối hận lại lăn dài: “Thím lo cho nó lắm nhưng cũng không yên tâm vợ thằng Dũng ở nhà một mình. Định bụng để thư thư vài bữa, sắp xếp chuyện nhà cửa ổn thoả rồi mới sang bên đó thăm nó. Nào ngờ đêm qua thím gặp ác mộng. Trong mơ Tứ Nương khóc lóc van nài thím mau tới cứu nó. Tính sáng nay dậy đi luôn đấy chứ nhưng vừa ra khỏi cửa liền bị trẹo chân.”

Tần Dũng tiếp lời: “Vâng, thế nên con chuẩn bị chiều nay sang bên dì Tư thay mẹ còn gì.”

Thím Tần sốt ruột ngắt lời con trai: “Ừ biết là thế nhưng ban nãy mẹ mới gặp một cô sống cùng thôn với nhà chồng Tứ Nương. Cô ấy bảo hồi tháng năm âm Tứ Nương bị sảy thai rồi. Vì cú sốc quá lớn nên giờ nó điên điên khùng khùng, bị nhà chồng nhốt biệt trong nhà. Từ đấy tới nay không ai trông thấy Tứ Nương ra cửa lần nào.”

Tất nhiên nếu sự việc chỉ có vậy thì thím Tần sẽ không tới làm phiền Văn đại sư, mà vì người phụ nữ kia còn thông tin thêm Tứ Nương đã rụng hết tóc và không thể nói chuyện. Lâu lâu hàng xóm xung quanh sẽ nghe thấy tiếng kêu la phát ra từ Lưu gia, nhưng lạ ở chỗ tiếng kêu ấy không hề giống tiếng người mà lại giống tiếng gà gáy.

Bảo thế có quái dị không cơ chứ?!

“Nhất định là tại phương thuốc cổ quái kia còn không thì là tại bà mẹ chồng nó”, thím Tần kích động, cả người run lên vì thương xót và lo lắng cho em.

Văn Trạch Tài vội vàng trấn an: “Thím cứ bình tĩnh, giờ cháu và Tần Dũng sẽ đi sang bên đó xem tình hình cụ thể thế nào.”

“Thím cám ơn, cám ơn đại sư!” Thím Tần khóc nấc lên thành tiếng, siết mạnh tay con trai, dặn đi dặn lại: “Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, bằng mọi giá phải đón được dì Tư của con về đây. À, nhớ nói với nó là mẹ xin lỗi, thực sự xin lỗi vì đã không tới kịp…”