Nhà đẻ thím Tần họ Trần, thế nên tên gọi đầy đủ của dì tư là Trần Tứ Nương.
Đường đi tới nhà chồng Tứ Nương không hề dễ dàng tí nào. Từ nhà gà trung tâm Liêu Thành, ngồi xe lửa tới trạm ga phía Bắc rồi bắt xe khách đi thêm hai tiếng rưỡi nữa tới một thị trấn nhỏ. Sau đó còn phải đi nhờ xe bò, lắc la lắc lư xóc lộn cả ruột mới tới được thôn Lưu gia. Lúc này, trời cũng đã nhá nhem tối.
Lưu Quang Minh đang ngồi thừ trong sân, trầm mặc chả thiết nói năng. Dưới bếp, bà Lưu, mẹ hắn ta đang nấu cơm nhưng thái độ rất hùng hổ, đá thúng đụng nia, lâu lâu lại lèm bèm chửi vài câu thô tục. Lúc thì oán trách tổ tông Lưu gia không biết chọn ngày tốt giờ lành mà chết, không biết tìm chỗ đẹp đất thiêng mà chôn nên giờ ảnh hưởng tới con cháu đời sau. Khi lại quay ra xỉ vả Lưu Quang Minh có mắt như mù, rước phải con giời ơi đất hỡi về làm vợ, đã không biết đẻ thì chớ giờ lại bắt Lưu gia nuôi báo cô nó!
“Thịch thịch thịch…”
Bất thình lình tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Lưu Quang Minh giật bắn mình: “Ai đấy?”
“Dượng tư, là cháu, Tần Dũng!”
Tần Dũng? Lưu Quang Minh sửng sốt vô cùng, phản ứng đầu tiên không phải chạy ra mở cửa mà là lộn về phía phòng chất củi kiểm tra. Tới tận khi tiếng đập cửa vang lên một lần nữa, hắn mới hớt hơ hớt hải chạy ra: “A Tần Dũng đấy hả, lâu rồi không gặp… đây là?”
Tần Dũng cười cười: “Anh này là bạn cháu. Hôm nay chúng cháu tình cờ có việc ở gần đây nên ghé thăm dì dượng. Cháu có chút quà biếu dì dượng, mong dượng nhận cho cháu vui.”
Nói đoạn, Tần Dũng đặt gói quà vào tay Lưu Quang Minh. Không biết là vì xúc động hay gì mà Lưu Quang Minh hồng hồng hai khoé mắt. Sợ bị Tần Dũng phát hiện, hắn vội vàng quay đầu đi vào trong: “Tới chơi là được rồi, làm gì phải quà cáp khách sáo. Mẹ ơi, Tần Dũng tới chơi còn cho bao nhiêu là quà đây này.”
“Gì? Tần…Tần Dũng tới…” Bà Lưu kinh hãi lắp ba lắp bắp.
Tiếp theo đó là một tràng loảng xoảng tiếng nồi niêu xoong chảo va đập vào nhau. Rồi một bà già vóc dáng nhỏ con khô đét hớt hải chạy ra, mắt la mày lét trông rõ khả nghi. Nhưng sau khi bà ta đánh mắt về gian phòng chất củi thì bỗng nhiên tự tin hơn hẳn. Tuy trên mặt vẫn giữ vẻ khách khí nhưng giọng nói thì sặc mùi thuốc súng: “Sao chỉ có mình cậu, mẹ cậu đâu?”
Tần Dũng không cười, lịch sự đáp: “Mẹ cháu bị trẹo chân không đi được, đợi khi nào khỏi mẹ cháu sẽ sang chơi sau. Hôm nay cháu có việc đi ngang đây nên ghé vào thăm dì Tư.”
“Ồ thế à?” Bà Lưu hai tay chống nạnh, vén môi chửi xéo: “Thế thì phải đợi mẹ cậu tới đây, chính mắt nhìn xem Trần gia các người đã gả cái thể loại gì vào Lưu gia chúng tôi xong rồi chị em dắt díu nhau mà về đi cho đỡ nhục!”
“Bà Lưu, mong bà nói chuyện cẩn thận!”
“Mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì đây?”
Cả Tần Dũng lẫn Lưu Quang Minh đều gắt lên.
Chỉ riêng Văn Trạch Tài là chẳng phản ứng gì, anh lẳng lặng tiến đến gian phòng chứa củi.
Thấy thế, bà Lưu cười nhạt toẹt: “Đúng đấy, vào mà nhìn, trong đấy chính là chứng cứ rõ ràng nhất. Người ta cưới dâu về là để sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, đằng này Lưu gia vô phúc rước nhầm phải cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mà ông ngoại cậu cũng tài lắm, dám lừa gạt chúng tôi, không sợ bị trời tru đất diệt à?”
“Lúc trước là Lưu gia các người tới tận cửa Trần gia để xin hỏi cưới dì Tư tôi!” Tần Dũng lạnh mắt, “Đừng quên, ông ngoại tôi đã từ chối tổng cộng ba lần, nhưng các người không chịu buông tay, cứ nhất quyết xin cưới bằng được.”
Đứng một bên, Lưu Quang Minh xấu hổ đỏ bừng mặt. Tần Dũng nói không sai, năm đó là hắn thực sự thích Tứ Nương, một hai phải cưới cô ấy về làm vợ, nếu không phải cô ấy thì thề không lấy người khác.
Bà Lưu vẫn già mồm cãi: “Đấy là vì không biết nó sẽ trở thành quái vật…”
“Mẹ, mẹ sang nhà anh cả ngủ đi!” Lưu Quang Minh chịu hết nổi, trực tiếp đẩy mẹ ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
Đứng ngoài cổng, bà Lưu vẫn gào mồm nói vọng vào: “Mẹ không cần biết mày nghĩ thế nào nhưng hôm nay nhất định phải bắt thằng Tần Dũng dắt nó về. Lưu gia không chấp nhận một đứa con dâu như nó!”
“Đừng nói nữa, mẹ đi đi!” Lưu Quang Minh hét lên, thống khổ nhắm chặt mắt.
Bà Lưu cố chửi đổng thêm vài câu nữa cho sướng miệng rồi mới vùng vằng bỏ đi.
Đợi bầu không khí yên tĩnh trở lại, Văn Trạch Tài chỉ vào chiếc xích sắt to đùng quấn ngang cửa nhà kho, nghiêm giọng nói: “Mở ra!”
“Các người…các người dám nhốt dì Tư tôi ở trong kho chứa củi?” Tần Dũng há hốc miệng, bàng hoàng không dám tin.
Lưu Quang Minh vội vàng giải thích: “Yên tâm, trong đó đầy đủ hết, không thiếu thứ gì. Hiện giờ cô ấy không thể ra ngoài được, lỡ may bị bắt thì chết.”
Bị bắt?
Tới tận khi Văn Trạch Tài cùng Tần Dũng tận mắt nhìn thấy người bên trong nhà kho thì mới hiểu được ý của Lưu Quang Minh.
Trên chiếc giường tre ọp ẹp, Trần Tứ Nương nằm co quắp như con tôm, cái đầu trơn bóng không một cọng tóc và đang lún phún mọc ra thứ gì đó rất giống mào gà.
Lại gần nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy mũi cô ấy teo lại chỉ còn tí xíu, gần như không nhìn rõ hai lỗ mũi, quanh mép nổi mụn đỏ li ti lấm tấm, bàn chân bàn tay khô quắt, các ngón co rút lại y như chân gà. Hình ảnh rất giống như những gì bà Lưu tả ban nãy, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Lưu Quang Minh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô vợ đang say ngủ, nhẹ giọng phân trần: “Hai cậu nhìn thấy rồi đấy, cô ấy như thế này thì sao tôi có thể yên tâm để cô ấy đi lại tự do cơ chứ. Lỡ đâu bị ai phát hiện rồi truyền tin lung tung thì liệu rằng tôi có thể giữ vợ ở bên cạnh mình được nữa không?”
Tất nhiên câu trả lời là không. Chỉ cần tin tức bị lộ ra, chắc chắn Trần Tứ Nương sẽ bị chính quyền bắt đi. Và rất có thể mãi mãi không về được nữa.
Cữ nghĩ đến cảnh tượng đó là Lưu Quang Minh sợ hãi vô cùng. Hắn không sợ vợ biến thành yêu ma, quỷ quái. Chỉ sợ cả đời này không được gặp mặt, không được sớm chiều kề cận, vui buồn có nhau.
Đúng lúc này, Trần Tứ Nương cựa mình tỉnh giấc. Hô hấp của cô ấy rất yếu, cử động chậm chạp nhưng vừa nhìn thấy Lưu Quang Minh là hai mắt tức thì rực sáng, đong đầy sự vui vẻ hiếm hoi và quý giá.
Cô khó nhọc mở miệng toan nói chuyện, nhưng âm thanh phát ra chỉ toàn là tiếng gà gáy!
Tần Dũng hồn bay phách tán, trực tiếp quỳ sụp xuống trước giường.
Nghe tiếng động, Trần Tứ Nương giật mình quay đầu mới phát hiện có người lạ xuất hiện trong phòng. Tức thì, cô ấy co rút người lại, kéo chăn che kín đầu, không ngừng phát ra những tiếng kêu la đầy sợ hãi.
“Dì Tư đừng sợ, cháu là Tần Dũng đây, cháu sẽ không hại dì đâu, đừng sợ…” hai mắt Tần Dũng không biết đã đỏ hoe từ bao giờ.
Vốn dĩ tuổi tác hai người không chênh lệch quá nhiều lại chơi chung từ bé nên Tần Dũng và Trần Tứ Nương khá thân thiết. Giờ nhìn thấy người dì yêu quý trở thành bộ dáng như thế này, Tần Dũng bị sốc cũng là điều dễ hiểu thôi.
Văn Trạch Tài đi đến bên cạnh Lưu Quang Minh, hỏi thẳng: “Nguyên nhân là tại phương thuốc chữa vô sinh, có phải không?”
Lưu Quang Minh không giấu giếm, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, chính là tại nó. Nhưng tên bán thuốc không ở cố định một chỗ, cứ rày đây mai đó nên không cách nào tìm được gã.”
Văn Trạch Tài liền nói: “Phương thuốc đó đâu? Có thể đưa tôi xem không?”
“Được”, Lưu Quang Minh đồng ý ngay. Bởi vì hắn biết Tần Dũng sẽ không vô duyên vô cớ dắt một người lạ mặt tới đây. Người này nhất định phải có bản lĩnh hoặc tài năng gì đó.
Sau khi đọc qua phương thuốc, Văn Trạch Tài nhếch mép cười lạnh: “Đây đúng là thuốc chữa vô sinh, nhưng không phải sinh con mà là đẻ trứng!”
Lưu Quang Minh không lấy gì làm bất ngờ, chỉ yên lặng nhắm chặt mắt, đau khổ nhớ lại thứ mà vợ mình đã “sinh” ra!
Chỉ có Tần Dũng là ngơ ngác chẳng hiểu gì: “Đẻ trứng là sao đại sư?”
“Thương Khâu có lời đồn, phụ nữ sau khi kết hôn nếu không sinh được con thì hãy bắt hắc kê (gà lông đen), vặt lấy lông, rửa sạch đem phơi khô rồi băm nhuyễn chỗ lông ấy ra trộn chung với kim anh tử (1) nghiền nát. Chờ tới khi hỗn hợp bốc mùi thì bỏ vào ngâm rượu…”
Vừa nói, Văn Trạch Tài vừa đi lại gần đầu giường. Trần Tứ Nương cuộn mình trong chăn, khóc rưng rức.
Tuy nhiên tiếng khóc lúc bi thương tựa người, lúc khò khè tựa gà rù càng khiến người nghe sởn gai ốc khiếp sợ.
“Cứ để như thế đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, tuyệt đối không được thêm một giọt nước nào. Tiếp theo, dùng phân tro bao xung quanh rồi đắp thêm một lớp bùn phủ kín bên ngoài. Cuối cùng, chôn dưới gầm giường. Mỗi lần quan hệ vợ chồng xong, sẽ lấy một ít ra, ăn vào bụng bảy phần, còn lại ba phần thì bôi xuống thân dưới. Cứ làm như vậy cho tới khi nào có hiện tượng mang thai mới dừng lại.”
Tần Dũng chết sững, cả gương mặt ngập tràn vẻ khó tin cùng sợ hãi.
Nói xong, Văn Trạch Tài quay sang hỏi Lưu Quang Minh: “Hẳn là thứ kia giờ vẫn còn chứ?”
Lưu Quang Minh lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu. Lật đật trở về phòng mình lôi chiếc hũ chôn dưới chân giường lên, run run giao nộp cho Văn Trạch Tài.
===
Chú thích:
(1) Cây kim anh tử tên khác là thích lê tử, đường quán tử. Cây mọc tự nhiên, thường gặp trên các đồi cây bụi thấp ở miền núi, nương rẫy. Hoa to, thơm, màu trắng, nhị vàng, mọc ở đầu cành. Quả hình trứng, được thu hái làm thuốc lúc gần chín có màu vàng hơi nâu đỏ vào tháng 7-9. Lưu ý: Tránh nhầm lẫn với một loài cây gọi là kim anh hoa đỏ. Cây này không được dùng làm thuốc.
Y học hiện đại dùng quả kim anh với tác dụng tăng cường sức đề kháng của cơ thể, cầm máu, chữa thần kinh bất định, lo âu, trằn trọc, khó ngủ. Đông y lại dùng quả kim anh làm thuốc bổ thận, ích tinh, tráng dương, thu liễm, chỉ tả.
Phân bố: Ở Trung quốc cây mọc ở các tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, Phúc Kiến, Hà Nam, Giang Tô, Triết Giang , Hồ Nam , Hồ Bắc, Tứ Xuyên, Ở nước ta cây mọc hoang ở đồi núi và là đặc sản của các tỉnh Cao Bằng, Lạng Sơn.