Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 303: Duyên




Lúc đi thì lâu, về lại chẳng mấy. Vèo cái đã đặt chân xuống khu phố cổ quen thuộc rồi. Triệu Đại Phi dang rộng hai tay, hít vào một hơi căng tràn lồng ngực: “A, về tới nhà rồi! Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, cái mùi không khí ở đây vẫn dễ chịu hơn ở thủ đô nhiều!”

Có cần phải khoa trương thế không, Tần Dũng bật cười, quay sang chào tạm biệt đại sư rồi nhanh chóng về nhà mình. Chắc mẹ với vợ cũng mong anh lắm rồi đây!

Lúc này trong tiệm quần áo, Điền Tú Phương đang cắm cúi đạp máy may. Biết có người vào nhưng vì đang dở tay nên cô chỉ kịp chào vội một câu: “Xin chào quý khách, quý khách muốn may gì ạ?”

“May gì cũng được cô chủ xinh đẹp ơi!”

âm thanh trầm ấm quen thuộc khiến Điền Tú Phương giật mình, thiếu chút nữa trượt tay vào kim may. Cô lật đật ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt trêu ghẹo của ông chồng, Điền Tú Phương giận yêu: “Cái anh này, suýt chút hù chết em rồi!”

“Rồi rồi là anh sai, anh xin lỗi vợ, nhất định không có lần sau!” Văn Trạch Tài tiến tới gần, âu yếm ôm vợ từ phía sau, đặt cằm lên mái tóc thoang thoảng mùi bồ kết hương nhu mà anh đã nhung nhớ bao đêm nay.

Điền Tú Phương vội vàng đánh mắt nhìn xung quanh, cũng may Trần Vân Hồng đã cùng Triệu Đại Phi đi ra ngoài rồi, chứ không thì xấu hổ chết mất.

“Anh đấy, lần nào nhận sai cũng dẻo mồm dẻo miệng! Ghét ghê!”

Ngoài miệng thì nói kiểu ghét bỏ thế thôi chứ trong lòng đang vui gần chết. Mấy bà vợ, toàn thế cả!

Bữa tối, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng hào hứng nấu quá trời món ngon, mời cả Viên gia sang ăn chung cho vui.

Trên bàn tiệc, Triệu Đại Phi hưng phấn kể đông kể tây về những điều mới lạ trên thủ đô và cả những vị khách đại gia lắm tiền nhiều của nhưng cũng đầy rẫy rắc rối sâu xa.

Khi nghe tới trường hợp của Hoàng Anh, Viên Vệ Quốc buông chén rượu, nói ngay: “Đó là Linh, linh trong “linh hồn, linh thiêng”. Linh có thể xuất hiện ở nhiều hình dạng khác nhau, nhưng có một điểm chung là chỉ tồn tại trong một hạn kỳ nhất định, đến đúng thời điểm chúng sẽ tự động biến mất.”

Triệu Đại Phi ngồi im nghe, nghiêm túc học hỏi kiến thức mới. Nghe xong, cậu rót hai chén rượu đầy, kính ông anh một ly để tỏ lòng ngưỡng mộ.

Nãy giờ, Thiên Nam vẫn ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh sư phụ. Đột nhiên chẳng hiểu nghĩ gì mà thằng bé tự với lấy bình rượu, rót một chút vào chén mình.

Thấy thế, Viên Vệ Quốc bật cười vui vẻ: “Nhóc con, mới bé tí mà đã muốn bồi rượu sư phụ rồi hả?”

Văn Trạch Tài trực tiếp giằng lấy chén rượu từ tay con trai, nhét thẳng vào lòng Viên Vệ Quốc.

Viên Vệ Quốc cười ha hả, ngửa cổ uống cạn rồi xoa đầu đệ tử: “Đợi khi nào con lớn, sư phụ sẽ uống cùng con.”

Thiên Nam ngây ngốc nhìn chiếc chén rỗng không: “Không phải, con không định uống. Tại mấy hôm trước sư phụ có dạy con bói rượu, nên con định thử xem…”

Viên Vệ Quốc ngây ra như phỗng, còn chưa kịp phản ứng thì Văn Trạch Tài đã mỉm cười hỏi: “Sao tự dưng con lại nghĩ tới chuyện bói rượu?”

Thiên Nam bẽn lẽn nhìn về phía Viên Vệ Quốc: “Không phải sư phụ sắp ra ngoài sao, con định tính xem lần này sư phụ đi có an toàn không.”

Chuyện là Viên Vệ Quốc đang chuẩn bị đưa bà xã và cha vợ về Chung gia. Chuyến này chắc đi lâu đấy, có khi phải tới mùa đông mới quay trở lại. Hơn nữa còn có cả chú Viên đi cùng luôn. Chú ấy cũng đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, vậy nên Viên Vệ Quốc muốn tranh thủ những ngày cha nuôi còn khoẻ mạnh, đưa ông đi đó đi đây thăm thú cảnh đẹp bốn phương.

“Nếu vậy thì để cha tính cho sư phụ con một quẻ”, Văn Trạch Tài vươn tay xoa đầu con trai rồi mỉm cười nói hai chữ: “Đại hỉ!”

Chưa cần biết hỉ chuyện gì, chỉ cần nghe chữ hỉ thôi là mấy ông chú vỗ đùi cười ha ha, phấn khởi cụng ly rào rào.

Mấy ngày sau, vợ chồng Viên Vệ Quốc hộ tống hai ông bố lên đường. Nhà cửa thì đã có gia đình Văn Trạch Tài ở bên trông nom giúp, nên cứ thoải mái mà đi chơi, chả cần bận tâm lo nghĩ gì.

Hè qua thu tới, chẳng mấy mà tới ngày tựu trường, Văn Trạch Tài khẩn trương tập trung ôn lại bài vở. Không chỉ riêng anh, cả Điền Tú Phương lẫn Trần Vân Hồng cũng dành nhiều thời gian hơn cho việc học tập. Tuy Điền Tú Phương nghỉ ở nhà nhưng Trần Vân Hồng vẫn tới lớp đều đặn mỗi tối. Sau khi tan học, hai cô lại chụm đầu chia sẻ với nhau những kiến thức mới, vừa nghiên cứu lý thuyết, vừa thực hành luyện tập.

Có thể nói, ở niên đại này người ta cực kỳ chú trọng việc học tập. Chắc vì đã từng trải qua đói khổ nên con người ta càng ý thức được tầm quan trọng của giáo dục. Đó là con đường duy nhất để họ thoát nghèo, vươn lên đổi đời.

Tuy nhiên ở thời nào thì cũng có những cậu ấm cô chiêu, sinh ra đã ở vạch đích nên cứ đủng đỉnh, nhàng nhàng. Ai vội chứ họ chả việc gì phải vội cho mệt, ví thử như Tất Trường Lâm, quý tử nhà họ Tất danh giá.

“Văn đại sư”, Tất Trường Lâm nằm rạp ra bàn, lim dim uể oải, “Liệu kỳ này em có qua được không đại sư?”

Vài ngày nữa là tới kỳ thi rồi mà khổ nỗi cậu quý tử đang lẹt đẹt đội sổ toàn khoa cho nên lo lắng là điều đương nhiên.

Ngẩng đầu nhìn thấy quyển sách tội nghiệp đang bị Tất Trường Lâm đè xẹp lép, Văn Trạch Tài không ngần ngại nói thẳng: “Thay vì nhờ anh xem bói, chi bằng chú tập trung học được chữ nào hay chữ đấy đi.”

“Ôi giời, giờ em có nhét thì chữ cũng chẳng vào đâu, haizz, học với chẳng hành, chán thế nhở!” Tất Trường Lâm ngáp dài một cái rồi lại buông thõng tay chân, trông rất chi là chán đời!

Ở bên cạnh, Triệu Đại Phi hứng thú bừng bừng hóng hớt chuyện vui: “À nghe nói anh cả anh sắp kết hôn hở?”

Tất Trường Lâm lắc đầu, dùng một tay chống nửa người dậy, chép chép miệng buôn chuyện: “Anh cũng chả rõ ông ấy thế nào nữa, nhưng nhìn thái độ thì có vẻ không thích cái cô kia lắm. Khổ nỗi là mẹ anh lại ưng mới chết chứ. Hiện tại đôi bên đang ở thế giằng co, chả bên nào chịu thua bên nào, tình hình chiến sự đang căng thẳng dữ lắm. Ủa, mà chú hóng hớt được tin này ở đâu đấy?”

Triệu Đại Phi không do dự bán luôn Uông Quân Đào: “Em nghe từ anh Uông chứ ai. Anh ấy còn hỏi nhà em có tới uống rượu mừng không.”

Tất Trường Lâm xua xua tay: “Ôi dào, đừng nghe thằng đấy nói bậy. Toàn tung tin vớ vẩn!”

“Cái gì mà vớ vẩn!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới! Uông Quân Đào xồng xộc chạy vào tiệm đoán mệnh, mồ hôi mồ kê đầy đầu chứng tỏ ngoài trời đang nắng to dữ lắm.

Tất Trường Lâm giật bắn mình: “Ù oá, đi trêu gái bị đánh hay sao mà chạy dữ vậy cha?”

Ngửa cổ tu cạn cốc trà mát lạnh, Uông Quân Đào vừa đặt mông ngồi xuống ghế là mở đài ngay: “Không biết thì ngồi thẳng lên mà nghe đây này. Biết tại sao tôi phải hộc tốc chạy về đây giữa trưa nắng không? Là vì tôi mới nhìn thấy một hình ảnh vô cùng chấn động. Đúng thế, chính là ông anh phát xít của ông đó. Thế nào, hứng thú không, muốn nghe không? Năn nỉ đi, tôi kể cho!”

Uông Quân Đào híp mắt cười hề hề, bộ dạng tự đắc vô cùng.

Văn Trạch Tài chỉ nhìn thoáng cậu ấy một cái rồi lại cúi đầu, chú tâm vào trang sách đang đọc dở.

Thấy vậy, Uông Quân Đào bất ngờ cực kỳ, vội vàng truy vấn: “Không lẽ anh biết em định nói cái gì?”

“Đại khái đoán được!” Văn Trạch Tài lười biếng gật gật.

Tất Trường Lâm càng thêm tò mò bội phần: “Sao sao, anh bật mí tí đi anh Tài, em sốt ruột quá!”

Tần Dũng và Triệu Đại Phi ở bên cũng im lặng dựng lỗ tai lắng nghe.

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Tôi đoán cậu gặp được anh ấy ở một tiệm trà đúng không?”

“Chính xác!” Uông Quần Đào búng tay cái tách rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể: “Em trông thấy anh cả Tất ngồi nói chuyện với một cô gái. Hai người cười nói vui vẻ, coi bộ tâm đầu ý hợp dữ lắm. À, cô ấy chính là con gái của bà chủ tiệm trà.”

“Anh tôi?” Tất Trường Lâm há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Ừ!”

“Nói cười vui vẻ?”

“Ừ” Uông Quân Đào khẳng định chắc nịch, “Không chỉ có thế đâu mà ánh mắt anh ấy nhìn cô gái kia phải nói là ôn nhu như nước, trìu mến thân thương!”

“Ôn nhu? Trìu mến?” Tất Trường Lâm cảm thấy thế giới đảo cmn lộn rồi, “không không, ông đang tả ai đấy chứ méo phải anh tôi!”

Từ nhỏ tới lớn Tất Trường Lâm chỉ biết duy nhất một ông anh nghiêm nghị, lạnh lùng như đá tảng. Đến cười còn hiếm như lá mùa thu nữa là ôn nhu với chẳng trìu mến! Hàng giả, chắc chắn là hàng giả rồi!

“Xời cái anh này, thế thì anh không biết rồi!” Triệu Đại Phi cười hắc hắc, đẩy Tần Dũng ra làm ví dụ sống, “Đây, thấy mặt hàng này không, ở cùng với đám đàn ông chúng ta thì ky bo lời nói, tiết kiệm nụ cười nhưng về với vợ một cái là khác liền luôn. Tuy không thể đạt tới cảnh giới vui vẻ hoạt ngôn như em nhưng chắc chắn không lạnh te như thế này!”

“Thì bởi vậy người xưa mới có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” còn gì!” Uông Quân Đào hào hứng tiếp lời.

Văn Trạch Tài buông sách, nhìn về phía Tất Trường Lâm, nghiêm túc nói: “Xác thực anh cậu và cô gái kia có một đoạn tình duyên, nhưng chuyện tình này sẽ không đi đến kết quả. Có thể nói đây là một mối nghiệt duyên trong cuộc đời anh cả Tất.”

Nhưng dù là nghiệt duyên hay thiện duyên thì cũng đều phải trải qua, không thể trốn chạy được! Nhân sinh như mộng, quá lắm chỉ trăm năm. Chưa trải qua gian nan, sao hiểu được kiếp người!

Phật dạy “500 lần ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước, mới đổi được một duyên gặp gỡ đời này”. Bởi biết đâu rằng ở một kiếp nào đó chúng ta đã từng đứng trước tòa tháp nghìn tầng, trước pho tượng Phật để thề ước ba đời ba kiếp sinh tử như như chim liền cánh, như cây liền cành, thề ước ba đời ba kiếp nhân duyên của chúng ta là định mệnh.

Vậy cho nên không cần oán trách, cũng chẳng cần sân hận, cứ mỉm cười vui vẻ đón nhận nó. Hãy nhớ rằng dẫu có gặp ai thì đó đều là người cần xuất hiện trong sinh mệnh cuộc đời mình. Tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Họ nhất định sẽ dạy cho ta một vài điều nào đó!